Hiển thị các bài đăng có nhãn >300. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn >300. Hiển thị tất cả bài đăng

Mark Link _ Lời Chúa thứ tư tuần 13 thường niên

THỨ TƯ - TUẦN 13
Bài đọc 1 Năm lẻ
[Khi Sara xem ra son sẻ, Hagar đã sinh Ismael cho Abraham. Nhưng sau đó, Sara sinh Isaac] Abraham đã tổ chức đại tiệc (St 21,8).
Thánh Phaolô dùng lối loại suy này trong việc giảng dạy cho người Do thái thời ngài. Hagar đại diện cho giao ước cũ qua trung gian của Môsê trên núi Sinai. Con của Hagar đại diện cho người Do thái được đặt làm con Chúa cho giao ước Môsê. Trái lại, Sara tượng trưng cho giao ước mới được Chúa Giêsu ký kết trong bữa ăn cuối cùng ở Giêrusalem. Con trai của Sara là Isaac tượng trưng cho những Kitô hữu được gọi làm con Chúa do chính giao ước Chúa Giêsu ký kết. 

Lễ thăng thiên _ niềm hy vọng nước trời

Niềm hy vọng Nước Trời  
Có nhiều người nghĩ thế giới chỉ bó gọn trong trái đất và con người chỉ thuộc về mặt đất. Nhưng không phải thế. Hôm nay, Chúa Giêsu lên trời là một bằng chứng cho niềm hy vọng của ta.
Việc Chúa Giêsu lên trời bảo cho ta biết rằng ngoài trái đất còn có trời. Ngoài cõi nhân sinh nhỏ hẹp còn có cõi thần linh bao la. Ngoài cuộc sống trần gian mau qua còn có cuộc sống thiên đàng vĩnh cửu.

Sức khỏe _ tẩy độc cơ thể

Tẩy độc cơ thể
Mời quí vị và quí bạn thử áp dụng cách săn sóc ruột già theo BS Gene JM Dillague… có thể chúng ta sẽ sống thêm vài ba chục năm để an hưởng tuổi già chăng?
* Cẩm nang về sức khỏe trong đường Ruột Già. 

Hãy cùng nhau tìm hiểu…
* Tại sao chúng ta đang chết sớm hơn so với khả năng chúng ta có thể sống?
* Tại sao Ruột Già khiến chúng ta có nhiều vấn đề về sức khỏe?
* Tại sao có sự gia tăng về trường hợp Ung Thư Ruột Già?
Tác Giả: Bác Sĩ Gene JM Dillague, M.D.
Người dịch: Nguyên Thụy

Lễ thăng thiên _ chúng ta sẽ cùng sống với Người

Chúng ta sẽ cùng sống với Người
Ngôi Hai xuống thế để dẫn tôi lên trời. Việc tôi phải làm là bước theo Ngài, không chút lưỡng lự…
Lm. HK

Lịch sử Việt Nam

Một thời trong lịch Sử Việt Nam
 
NHỮNG WEBSITE QUÝ GIÁ,
TOÁT LƯỢC VÀI NÉT ĐẶC TRƯNG MỘT THỜI
TRONG LỊCH SỬ VIỆT NAM

Thời sự GHVN _ hội thánh địa phương sau biến cố 30.4

Một cái nhìn về
HỘI THÁNH ĐỊA PHƯƠNG
SAU BIẾN CỐ 30 THÁNG 4 NĂM 1975
1.
Một thời gian dài sau biến cố 30 tháng 4 năm 1975 là dịp khiến tôi suy nghĩ rất nhiều về Hội Thánh tại Quê Hương Việt Nam yêu dấu của tôi. Kính trọng mà nói, Hội Thánh của tôi đã nhạy bén với dấu chỉ của thời đại. Nhờ ơn Chúa, Hội Thánh của tôi đã khiêm tốn để Chúa thanh luyện. Biến cố không phải là thánh. Nhưng nhờ Chúa, Hội Thánh đã rút ra được từ đó những cơ hội để chấn chỉnh chính mình theo lời mời gọi của Phúc Âm.

Suy tư Lễ Lá _ phía sau cây thập giá

Phía Sau Cây Thập Giá
 
Bạn có biết tại sao khi nghe hai chữ "thập giá" chúng ta không thấy sởn gai ốc, và có khi còn dửng dưng nữa, trong khi các môn đệ nghe nói đến thập giá thì nổi da gà, và ông Phêrô run rẩy can ngăn Chúa đừng đi tới đó?

Suy tư Tuần Thánh _ Đức Mẹ Maria dẫn vào Tuần Thánh

Đức Mẹ Maria
DẪN VÀO TUẦN THÁNH
1. Mùa chay năm nay khác các mùa chay trước đây. Khác ở chỗ mùa chay năm nay có nhiều báo động. Báo động ở nhiều lãnh vực.

Thánh Giuse _ cầu thang thánh Giuse

Cầu Thang Thánh Giuse
Kiến trúc sư Urban C. Weidner cũng là chuyên gia nghiên cứu gỗ cho biết ông chưa bao giờ thấy cầu thang hình xoắn ốc bằng gỗ mà không có cột chịu lực ở giữa.
Trần văn Huyến

Giáo lý Công giáo - Mười Điều Răn

Bài 21. CHỚ LÀM SỰ DÂM DỤC
ĐIỀU RĂN THỨ SÁU VÀ THỨ CHÍN
158.          Điều răn thứ sáu và thứ chín dạy ta những gì?
“Điều răn thứ sáu đề cập đến mọi lãnh vực về tính dục của con người”, [1] cấm những hành vi chiều theo các dục vọng sai trái của tính dục: “Ngươi không được ngoại tình” (Xh 20,14); còn điều răn thứ chín cấm những tư tưởng và ước muốn bởi các dục vọng tính dục sai trái: “Ngươi sẽ không mê muốn vợ của đồng loại” (Xh 20,17).
159.          Đời sống tính dục là gì trong ý định của Chúa?

Một chút suy tư _ tại sao mà khóc?

TẠI SAO MÀ KHÓC?
Một câu chuyện có thật xảy ra ở Trung Quốc vào năm 2008, và đã được đưa lên BBC & CNN…
Một chiếc xe bus chở đầy khách đang chạy trên đường đồi.
Giữa đường, ba thằng du côn có vũ khí để mắt tới cô lái xe xinh đẹp. Chúng bắt cô dừng xe và muốn “vui vẻ” với cô.
Tất nhiên là cô lái xe kêu cứu, nhưng tất cả hành khách trên xe chỉ đáp lại bằng sự im lặng.
Lúc ấy một người đàn ông trung niên nom yếu ớt tiến lên yêu cầu ba tên du côn dừng tay; nhưng ông đã bị chúng đánh đập. Ông rất giận dữ và lớn tiếng kêu gọi các hành khách khác ngăn hành động man rợ kia lại nhưng chẳng ai hưởng ứng. Và cô lái xe bị ba tên côn đồ lôi vào bụi rậm bên đường.
Một giờ sau, ba tên du côn và cô lái xe tơi tả trở về xe và cô sẵn sàng cầm lái tiếp tục lên đường…
 “Này ông kia, ông xuống xe đi!” cô lái xe la lên với người đàn ông vừa tìm cách giúp mình.
Người đàn ông sững sờ, nói:
 “Cô làm sao thế? Tôi mới vừa tìm cách cứu cô, tôi làm thế là sai à?”
 “Cứu tôi ư? Ông đã làm gì để cứu tôi chứ?”
Cô lái xe vặn lại, và vài hành khách bình thản cười.
Người đàn ông thật sự tức giận. Dù ông đã không có khả năng cứu cô, nhưng ông không nên bị đối xử như thế chứ. Ông từ chối xuống xe, và nói: “Tôi đã trả tiền đi xe nên tôi có quyền ở lại xe.”
Cô lái xe nhăn mặt nói: “Nếu ông không xuống, xe sẽ không chạy.”
Điều bất ngờ là hành khách, vốn tảng lờ trước hành động man rợ mới đây của bọn du côn, bỗng nhao nhao đồng lòng yêu cầu người đàn ông xuống xe, họ nói:
 “Ông ra khỏi xe đi, chúng tôi có nhiều công chuyện đang chờ và không thể trì hoãn thêm chút nào nữa!”
Một vài hành khách khỏe hơn tìm cách lôi người đàn ông xuống xe.
Ba tên du côn mỉm cười với nhau một cách ranh mãnh và bình luận: “Chắc tụi mình đã phục vụ cô nàng ra trò đấy nhỉ!”
Sau nhiều lời qua tiếng lại, hành lý của người đàn ông bị ném qua cửa sổ và ông bị đẩy ra khỏi xe.
Chiếc xe bus lại khởi tiếp hành trình. Cô lái xe vuốt lại tóc tai và vặn radio lên hết cỡ.
Xe lên đến đỉnh đồi và ngoặt một cái chuẩn bị xuống đồi. Phía tay phải xe là một vực thẳm sâu hun hút.
Tốc độ của xe bus tăng dần. Gương mặt cô lái xe bình thản, hai bàn tay giữ chặt vô lăng. Nước mắt trào ra trong hai mắt cô.
Một tên du côn nhận thấy có gì không ổn, hắn nói với cô lái xe:
 “Chạy chậm thôi, cô định làm gì thế hả?”
Cô lái xe không nói gì cả, chiếc xe bus càng lúc càng phóng mau hơn.
Tên du côn tìm cách giằng lấy vô lăng, nhưng chiếc xe bus lao ra ngoài vực như mũi tên bật khỏi cây cung.
Hôm sau, báo địa phương loan tin một tai nạn bi thảm xảy ra ở vùng “Phục Hổ Sơn” (Tiger Taming Hill): "Một chiếc xe cỡ trung rơi xuống vực, tài xế và 13 hành khách đều thiệt mạng".
Người đàn ông đã bị đuổi xuống xe đọc tờ báo, và khóc.
Không ai biết ông khóc cái gì và vì sao mà khóc!

Mọi người chết cả, chỉ một mình ông thoát chết. Tại sao ông khóc?
Đặc điểm nhận dạng của con người là sống liên đới. Sống là sống với, sống vì, sống cho. Không ai là một hòn đảo. Con người không còn là con người nữa khi đánh mất đi tình liên đới.
tiếng khóc một nét chấm phá đặc trưng của con người. Mỗi tiếng khóc đều phát xuất từ đáy sâu tâm hồn con người, có khi là niềm vui, nhưng thường khi là để diễn tả một sự mất mát, nhất là khi sự mất mát đau đớn không thể nói nên lời.
Tiếng khóc của người đàn ông này là tiếng khóc trước sự mất mát tính người nơi con người.
Đó là tiếng khóc cho sự bất nhân của ba tên du côn đã tước đoạt nhân phẩm của cô lái xe chỉ để thỏa mãn những khoái lạc hạ đẳng;
Đó là tiếng khóc cho sự im lặng của những hành khách vì hèn nhát mà không dám đứng lên làm người (kiến nghĩa bất vi phi dũng giã). Những người đó trước thì run sợ im lặng làm lơ khi có người bị xúc phạm và cam chịu ngồi chờ cả tiếng đồng hồ, sau lại nhao nhao lên đòi hỏi và tống cổ một người ra khỏi xe chỉ vì một chút tiện lợi cho mình;
Đó là tiếng khóc cho những giọt nước mắt của cô lái xe, khóc cho một tâm hồn đã bị giết chết; 
Và cuối cùng đó là tiếng ông khóc cho phận làm người của mình: Làm người là sống liên đới, ông đã sống liên đới. Nhưng nhìn chung quanh ông chỉ thấy toàn là những tâm hồn đã chết, những thi hài biết đi! Cuộc sống có còn là cuộc sống không nếu nó chỉ toàn là liên đới với người đã chết. Ông thấy như đó là cái chết của chính mình. Ông khóc cho mình, cho cái chết của mình.
Tiếng khóc của ông là tiếng vang vọng lại tiếng khóc của Chúa Giêsu: “Giê-ru-sa-lem, Giê-ru-sa-lem! Ngươi giết các ngôn sứ và ném đá những kẻ được sai đến cùng ngươi! Đã bao lần Ta muốn tập hợp con cái ngươi lại, như gà mẹ tập hợp gà con dưới cánh, mà các ngươi không chịu. Thì này, nhà các ngươi sẽ bị bỏ hoang mặc cho các ngươi” (Mt 23,37-38)
Thế giới hôm nay ngày càng hoang tàn! Phải chăng Chúa đã bỏ rơi công cuộc của Người?
Không đâu, Chúa chẳng bỏ rơi công cuộc của Chúa, nhưng chính chúng ta đã bỏ rơi công cuộc của Người!
“Đã bao lần Ta muốn tập hợp con cái ngươi lại, như gà mẹ tập hợp gà con dưới cánh, mà các ngươi không chịu. Thì này, nhà các ngươi sẽ bị bỏ hoang mặc cho các ngươi”


發生在中國的一個實的故事。
A true story that happened in China

滿載乘客的長途客車行馳在盤山公路上。
A bus full of passengers was traveling on hilly road.

山間公路上三名持槍徙居然上漂亮的女司機,迫中巴停下,
要帶女司機下車去「玩玩」。
Midway through the journey, 3 armed thugs was eyeing the pretty woman bus driver. They forced the bus to stop and wanted to have fun with the driver!

女司機情急呼救,全車乘客噤若寒蟬。
The woman driver naturally shouted for help, but all the rest of the passengers just kept quiet.

只有一中年瘦弱男子應聲奮起,
卻被打傷在地。這位男子氣極,
奮起大呼全車人制止暴行,卻無人響應,
任憑女司機被拖至山林草叢。
Then a weakly looking middle-aged man came forth to ask the 3 men to stop; but he was instead beaten up. The man was very angry and appealed loudly to the other passengers to stop this uncivilized act but nobody responded. And the driver was dragged by the 3 men to the bushes nearby.

半個時辰後,三徒與衣衫不整的女司機
歸來回到車上。車又將行 ~~~
女司機要被打傷流血的瘦弱男子下車。
男子不肯,僵持起來。
An hour later, the 3 thugs and the ruffled driver came back to the bus and the driver is ready to drive off again....

' 下車,我的車不拉 '
'Hey you, get down the bus!' the woman driver shouted to the man who tried to assist her earlier on.

中年男子急了,說:「這人怎麼不講道理,
我還救呢,難道我還錯?」
The man was bewildered and said: 'What's wrong with you? I was trying to save you just now and was I wrong in doing so?'

救我?救我什了?」
女司機矢口否認,引得幾個乘客竊笑。
'You save me? What have you done to save me?' The driver retorted, and a few of the passengers were quietly laughing away.

中年男子氣極,恨自已身無大俠之力!
救人未救成,可也不該得此 ~~~
被驅逐下車的結果呀,他堅決不下。
「再說我買票了,我有權坐車!」
The man was really angry. Even though he did not have the ability to save her, he should not be given this treatment at all. He refused to get down the bus and said; 'I paid for the trip and I have the right to remain.'
女司機揚起無情地說:「不下車,我就不開。」
The driver put on a grim face and said: 'If you don't get down, the bus will not move on.'

沒想到的是,滿車剛才還對暴行熟視無睹的乘客們,
卻如剛剛睡醒般,齊心協力地勸那男子下車:
快下去,我們還有事呢,耽擱不起!」
What was unexpected was that the passengers, who were oblivious to the barbaric act of the thugs just now, suddenly woke up and in a concerted effort asked the man to get down the bus saying:
'You might as well get off the bus, we have things to attend to and cannot afford anymore delays!'

有幾位力大的乘客 ~
甚至想上前拖這中年男子下車,
使人想起莫泊桑筆下【羊脂球】的情節。 .
A few stronger passenger were indeed trying to drag the man down the bus

三個嘴笑,得意地笑了。
其中有個黑皮無賴毫不知恥地說:「哥們把玩恣了!」
另外兩個徒也胡言亂語:「是我對象,關屁事!」
The 3 thugs were smiling knowingly at each other and commented: 'We must have done a great job to the lady!'

一場爭,直到那男子的行李從車窗出,
他隨後被推擠而下。
After much ado, the man's luggage was thrown out the bus window and he was ousted out of the bus.

汽車又平穩地行駛在山路上,
女司機掠了一下頭髮,按響了收音機。
The bus started on its journey again. The driver straightened up her hair and turned the radio to full volume.

車快到山頂,拐過彎去就要下山了,
車左側是劈山開的路,右側是百丈懸崖。
The bus was reaching the hill top and will go downhill after a turn. The right side of the bus was facing an unfathomable cliff..

汽車悄悄地加速了,女司機上十分平靜,
雙手緊握著方向盤,眼睛出晶瑩的淚水。
The speed of the bus increased gradually. The driver's face was very calm with both hands on the steering wheel. Tears started to swell in her eyes.

徒似乎覺察到了什,說:
慢點開,慢點開,想幹什 '
One of the thug realized something amiss and said to the driver: 'Drive slowly, what are you trying to do?'

女司機並不說話,車速越來越快。
徒企圖撲上去搶方向盤,
汽車卻像離弦的箭向懸崖衝去。
The driver said nothing, but the bus traveled faster and faster. The thug tried to grap hold of the steering wheel, but the bus shoot towards the cliff like an arrow leaving the bow.

第二天,當地報紙報導:伏虎山區 ~
昨日發生慘禍, 一中型巴士下山崖。車上司機和十三名乘客無一生還
The next day, the local paper reported a tragic accident at the 'Tiger Taming Hill' region. A medium sized bus fell through the cliff and the driver and the 13 passengers were all killed.

半路被下車的中年人看到報紙哭了,
誰也不知道他哭什哭?
The man who was chased down the bus saw the paper and cried. Nobody knew what was he crying about and why he cried!

GLCG - thảo kính cha mẹ

Bài 16. THẢO KÍNH CHA MẸ
ĐIỀU RĂN THỨ TƯ
113.      Điều răn thứ tư dạy ta những gì?
Ngay sau ba điều răn đầu trong bia đá thứ nhất dạy ta phải kính mến Thiên Chúa, bia đá thứ hai bắt đầu với điều răn thứ tư dạy ta phải thảo hiếu với cha mẹ. “Thiên Chúa muốn rằng, sau Ngài, chúng ta phải tôn kính cha mẹ, là những vị chúng ta phải chịu ơn về sự sống, và là những vị đã lưu truyền cho chúng ta sự nhận biết Thiên Chúa. Chúng ta cũng buộc phải tôn kính tất cả những người được Thiên Chúa trao ban quyền bính của Ngài để mưu ích cho chúng ta”. [1] 
Điều răn thứ tư dạy ta sống đúng chức phận của mình trong đời sống gia đình, Giáo Hội và xã hội, mà trước hết là thảo kính cha mẹ cho tròn chữ hiếu.
Điều răn này còn mở rộng tới các mối tương quan: giữa thầy - trò, chủ - thợ, trên - dưới, giữa công dân với tổ quốc và những người điều hành, cai trị đất nước [2]
114.          Điều răn thứ tư được lập ra với mục đích gì?
Điều răn này nhằm bảo vệ thể chế các cộng đoàn trong xã hội, như gia đình, làng xóm, công xưởng, nhà nước. . . “Điều răn này được trình bày dưới hình thức tích cực, ấn định những bổn phận phải chu toàn, và chuẩn bị cho những điều răn tiếp theo, đòi buộc con người phải tôn trọng sự sống, hôn nhân, của cải trần thế và lời nói. Đấy là một trong những nền tảng của học thuyết xã hội của Hội Thánh”. [3]
Vì thế, việc tuân giữ điều răn này sẽ đem lại lợi ích lớn lao cho mọi người đang sống trong “một xã hội”, vì nó gìn giữ, kiện cường, và làm nẩy sinh hoa trái là sự an hòa, thịnh vượng ở đời này; cũng như phần thưởng cho cuộc sống thiêng liêng đời sau: “Hãy tôn kính cha mẹ ngươi để ngươi được sống lâu trên phần đất mà Chúa, Thiên Chúa của ngươi, ban cho ngươi” (Đnl 5,16). Trái lại những ai không tuân thủ giới luật này, và cả cái xã hội mà họ sống trong đó, sẽ chịu thiệt hại lớn lao về nhiều phương diện.
115.          Tại sao con cái phải thảo kính cha mẹ?
Con cái phải thảo kính cha mẹ, vì:
a. Cha mẹ là người thay quyền Chúa  mà nuôi nấng, dưỡng dục ta. “Lòng tôn kính của con cái, còn nhỏ hay đã trưởng thành, đối với cha và mẹ mình được nuôi dưỡng bằng tình cảm tự nhiên xuất phát từ mối dây kết hợp họ.
"Lòng tôn kính đó được đòi buộc bởi một điều răn của Thiên Chúa” [4] vì những gì cha mẹ làm để nuôi dưỡng, dậy dỗ con cái là làm công việc Thiên Chúa; ngược lại, những gì con cái cư xử với cha mẹ mình cũng có thể xem là cư xử với Thiên Chúa: Trong Cựu Ước, chữ trọng kính (Kabbod) được dùng chung cho Thiên Chúa, đền thờ, sách thánh và cha mẹ; con cái phạm tội bất hiếu với cha mẹ cũng phải chịu cùng một hình phạt với tội nguyền rủa Thiên Chúa:
“Bởi chưng người nào, bất cứ ai, mà rủa cha mẹ mình, tất phải chết” (Lv 20,9),
“Bất cứ ai, nguyền rủa Thiên Chúa của nó. . . , tất phải chết” (Lv 24,15-16).
b. Sau Thiên Chúa, cha mẹ là những đại ân nhân của con cái: “Lòng tôn kính cha mẹ dựa trên sự biết ơn đối với những người, bằng việc trao ban sự sống, bằng tình yêu và công lao của mình, đã sinh ra các con cái mình, giúp chúng có khả năng lớn lên, về sự khôn ngoan và ân sủng”. [5]
Tục ngữ có câu: “Có nuôi con mới biết lòng cha mẹ” để diễn tả những nỗi vất vả, cực khổ, thức khuya dậy sớm của cha mẹ để chăm sóc cho con cái được miếng ăn ngon, được giấc ngủ yên, được học hành, được vui chơi. . . Tình thương yêu của cha mẹ dành cho con cái thật vô cùng lớn lao, đúng như câu ca dao: “Công cha như núi Thái sơn, nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra”.
Con cái phải kính mến cha mẹ bao nhiêu cho đủ được!
“Hãy hết lòng tôn kính cha con, và đừng quên ơn mẹ đã mang nặng đẻ đau. Hãy luôn nhớ công ơn dưỡng dục sinh thành, công ơn ấy con lấy chi đáp đền cho cân xứng” (Hc 7, 27-28).
116.          Con cái có những bổn phận nào đối với cha mẹ?
Con cái phải thảo kính cha mẹ, nghĩa là phải kính mến, vâng lời, và giúp đỡ cha mẹ, khi còn sống cũng như khi đã qua đời.
117.          Ta phải kính mến cha mẹ như thế nào?
Sự kính mến cha mẹ trước hết là ở trong lòng: Chúng ta phải quí mến cha mẹ trên hết mọi sự ở đời. Dù cha mẹ có già yếu, nghèo hèn, tật nguyền, thô lỗ. . . kẻ làm con vẫn phải một niềm kính mến những người thay mặt Chúa, cũng là những đại ân nhân của mình.
“Con ơi, hãy săn sóc cha con, khi người đến tuổi già, bao lâu người còn sống, chớ làm người buồn tủi. Người có lú lẫn, con cũng phải cảm thông, chớ cậy mình sung túc mà khinh dể người” (Hc 3,12-13).
Lòng kính mến đó lại phải được tỏ ra bên ngoài qua những lời nói lễ độ, hành vi nhũn nhặn thảo kính. Tránh xa lời nói, hành vi tỏ ra bất kính với cha mẹ, như ăn nói thô lỗ, ngạo mạn với cha mẹ, khinh miệt lời dạy bảo của cha mẹ, không dám nhìn nhận cha mẹ vì cha mẹ nghèo hèn, chế nhạo các khuyết điểm của cha mẹ, chửi mắng, nguyền rủa, đánh đập cha mẹ, bỏ nhà ra đi làm ô danh gia đình, hay cầu cho cha mẹ chết sớm để hưởng gia tài …
118.          Ta phải vâng lời cha mẹ như thế nào?
“Kẻ làm con hãy vâng lời cha mẹ trong mọi sự, vì đó là điều đẹp lòng Chúa” (Cl 3,20).
“Bao lâu còn chung sống với cha mẹ, con cái phải tuân giữ mọi điều cha mẹ dạy liên quan đến lợi ích bản thân hoặc của gia đình”, [6] nhất là khi còn ở dưới tuổi thành niên.
“Khi trưởng thành, con cái vẫn phải tôn kính cha mẹ, phải biết đón trước điều cha mẹ mong muốn, sẵn sàng hỏi ý kiến và đón nhận những lời khuyên bảo chính đáng của cha mẹ. Không còn vâng lời đối với cha mẹ như khi còn sống chung với cha mẹ nữa, nhưng lòng tôn kính thì không như thế, mà phải tồn tại mãi mãi”. [7]
Đối với người giám hộ, chúng ta cũng phải vâng lời như là đối với cha mẹ vậy: “Con cái cũng phải theo những lời dạy bảo hữu lý của những người giáo dục chúng, và của những người cha mẹ đã giao phó chúng cho họ chăm sóc. Nhưng nếu người con theo lương tâm, thấy vâng theo một lệnh truyền nào đó là làm điều xấu về mặt luân lý, thì không được vâng lời”. [8]
119.          Con cái phải giúp đỡ cha mẹ như thế nào?
Con cái có trách nhiệm giúp đỡ cha mẹ trong những nhu cầu của thân xác và linh hồn, nhất là trong những lúc nghèo khó, ốm đau, già yếu. . .
Về phần xác, người con hiếu thảo phải tuỳ khả năng của mình mà lo  liệu cơm nước, thuốc men, cho cha mẹ trong lúc tuổi già sức yếu;
Về phần hồn, con cái phải thăm viếng, an ủi khi cha mẹ già yếu, đau bệnh; nếu cha mẹ khô khan việc đạo, phải cầu nguyện và khuyên can cha mẹ với lòng tôn kính.
Khi cha mẹ đau nặng thì con cái phải lo giúp cho các ngài được lãnh nhận các bí tích cần thiết, khi qua đời thì lo chôn cất, cầu nguyện, xin lễ cho các ngài, và có bổn phận thực hiện những gì cha mẹ đã di chúc lại.
“Như người lộng ngôn, kẻ bỏ bê cha, kẻ khinh rẻ mẹ, chọc giận Đấng tạo thành ra nó” (Hc 3,16).
120.          Ích lợi của sự thảo hiếu với cha mẹ là gì?
Người con biết kính mến, vâng lời, và giúp đỡ cha mẹ sẽ làm đẹp lòng Chúa và mua lấy cho mình những phước lành của Thiên Chúa, như lời Ngài đã phán: “Hãy kính trọng cha mẹ ngươi, ngõ hầu ngày đời ngươi được kéo dài trên thửa đất Yavê Thiên Chúa của ngươi sắp ban cho ngươi” (Xh 20,12), “Ai tôn kính cha mẹ mình sẽ được hưởng niềm vui nơi con cái của bản thân mình, và trong ngày nó cầu, nó sẽ được nhận lời” (Hc 3,2-6).
Hơn nữa, sự tôn kính cha mẹ là nguồn mạch cho sự hòa hợp, an vui, trong gia đình; vì làm sao có thể có bất hòa nghiêm trọng giữa những người con thảo hiếu của cùng một cha mẹ? “Triều thiên của người già là đàn con cháu, vinh dự của con cái chính là người cha” (Cn 17,6).
Trái lại, những kẻ bất hiếu sẽ lãnh lấy hoa trái cay đắng mà chính tay nó đã gieo hạt, vì “kẻ rủa cha rủa mẹ, sẽ thấy đèn mình tắt lụi giữa tối tăm” (Cn 20,20).


[1] GLCG 2197
[2] X. GLCG 2199
[3] GLCG 2198
[4] GLCG 2214
[5] GLCG 2215
[6] GLCG 2217
[7] GLCG 2217