LẮNG NGHE TIẾNG CHÚA
Cắt đứt với dĩ vãng, Phanxicô còn phải tìm một lối đi giữa trăm vạn nẻo
đường mở rộng. Chàng không khỏi hoang mang, nhưng vẫn đặt vững niềm tin vào
Thiên Chúa. Để nghe rõ tiếng Chúa hơn, chàng xa dần những hoạt động buôn bán
của nghiệp nhà và bắt đầu một cuộc đời tâm niệm nguyện cầu.
Xa hẳn các bạn bè vui chơi, Phanxicô chỉ thổ lộ tâm tư với một người bạn
thân, mà các nhà chép truyện không ghi tên tuổi. Cêlanô chỉ chép: “Người bạn ấy
cùng Phanxicô chung một chí hướng và thường cùng chàng đàm đạo trong các cuộc
dạo mát quanh vùng. Đôi bạn tâm giao thường dẫn nhau đến một hang đá gần thành.
Hai người vừa đi vừa nói đến cái kho tàng quý báu, đối tượng mới đang quyến rũ
lòng đôi bạn thanh niên. Lúc đến hang, thường thì chỉ một mình Phanxicô vào, để
riêng mình ra trước mặt Chúa. Đây là nơi con người vừa trở lại đã sống những
giây phút khắc khoải của tâm hồn đang bị xâu xé giữa trăm nghìn ý tưởng và xu
hướng đối lập. Để tìm lại thế quân bình cho tâm giới, Phanxicô tha thiết cầu
xin ơn trên soi đường chỉ lối. Nhìn lại quãng đời qua, chàng khóc lóc những tội
lỗi mà giờ đây chàng ghê tởm và không khỏi run sợ một ngày kia rất có thể lại
ngã về lối cũ. Ngần ấy thứ dày vò cấu xé tâm can, chàng đau khổ đến mực thất
sắc, mỗi lần ra khỏi hang để cùng bạn trở về nhà.”
Nhưng bỗng một hôm, sau một giờ cầu nguyện, Phanxicô ra khỏi hang, vẻ
mặt hoàn toàn bình tĩnh. Cơn bão nội tâm đã lặng. Ánh sáng Chúa đã đuổi tan
bóng tối. Một niềm vui tràn lan và bọc lộ ra ngoài. Không cầm được nỗi lòng,
nhưng cũng khó bề bày tỏ được những gì còn chất chứa trong tâm tư, Phanxicô chỉ
biết trả lời với những ai gặn hỏi thái độ mới của chàng:
-
Vâng, tôi bỏ chiến địa miền Pouilla trở về là để lập ngay
chiến công giữa xứ sở.
Hoặc:
-
Vâng, tôi sắp làm lễ thành hôn và người hôn thê của tôi
là một tuyệt thế giai nhân người trần không ai sánh kịp.
Một thay đổi rõ rệt trong sinh hoạt hằng ngày là Phanxicô chỉ còn đi lại
với các bạn nghèo đang ốm đau, đói khát và sống nheo nhóc giữa châu thành. Xưa
nay, Phanxicô vẫn thương hạng người xấu số ấy. Nhưng lòng trắc ẩn từ trên ban
xuống ấy từ ngay đã biến thành một tình yêu đặc biệt, như tình tương giao của
những người đồng cảnh. Sự giúp đỡ bạn nghèo mà chàng nhất quyết không bao giờ
hẹp lượng, không phải là một sự bố thí của kẻ cao sang mà chỉ là thái độ san sẻ
của một mối tình huyng đệ trong một tâm hồn đã bắt nguồn với tình yêu xả kỷ.
Của cải vật chất trong tay chỉ tượng trưng cho sự cung hiến bản thân. Cho tất
cả, cho mọi nơi, và mọi lúc đã thành một nhu cầu của tâm hồn. Vì vậy chẳng
những bạc tiền mà đến cả một vật dụng trong tay cũng như y phục đang bận trên
người, Phanxicô điều không ngần ngại biếu cho những ai thiếu thốn. Những ngày
thân phụ vắng nhà, Phanxicô cố tình sắp lên bàn thật nhiều thức ăn để dành phần
cho các kẻ nghèo thường đến các nhà vào buổi tan bữa, xin những thứ ăn còn lại.
Bà Pica biết rõ ý con, nên không nói gì. Có lẽ người mẹ đã vui mừng về cử chỉ bác
ái của con, dấu chỉ một đổi mới đang đến. Càng ngày thế giới nghèo càng thu hút
Phanxicô. Cuối cùng chàng chỉ biết nghĩ đên người nghèo, giúp đỡ người nghèo và
vui sống giữa người nghèo.
Phanxicô với cái nghèo là tình cá nước. Chỉ đứng ngoài cuộc, đời nghèo
mà rộng tay bố thí cho người nghèo, Phanxicô vẫn chưa thấy thoả tình. Chàng
muốn trở nên một người nghèo để chung sống cuộc đời nghèo.
Ý định ấy Phanxicô muốn thực hiện một lần xem thử. Và chàng đã thực hiện
trong một dịp hành hương tại Rôma. Hôm ấy, đứng trước mồ thánh Phêrô, Phanxicô
quan sát đoàn người trẩy lễ dâng cúng vào hòm tiền. thấy số tiền công đức chẳng
là bao, chàng nói lớn: “Vị thủ lãnh Tông
đồ phải được suy tôn với tất cả lòng quảng đại. Sao những người giàu sang kia
lại hẹp hòi như thế?”.
Nói rồi cậu Bernađônê, với một cử chỉ phóng khoáng mở rộng túi vàng, ném
từng nạm như mưa vào hòm sắt. Những đồng tiền vàng rơi xuống nền đá cẩm thạch
vang dội một góc thánh đường. Giữa sự ngơ ngác của mọi người, Phanxicô bình
thản bước ra, xem cử chỉ của mình chỉ là một việc hết sức tự nhiên.
Ra khỏi, Phanxicô đi lẫn vào đám đông hành khất trước sân thánh đường.
Chàng xin đổi bộ áo sang trọng với bộ đồ rách nát của một người hành khất. Rồi
sắp hàng với dân bị gậy, chàng ngửa tay ăn mày, chia với họ bữa cơm bố thí. Lần
đầu tiên: lần đầu tiên được mang chính trên bản thân phù hiệu của Nàng Tiên
Nghèo mơ ước bấy lâu, lòng Phanxicô dạt dào vui sướng. Nếu không còn một chút e
ngại sợ phạm đến gia phong thì Phanxicô đã ở hẳn đây.
Nhưng rồi, bước cuối cùng, chàng cũng sẽ vượt qua.