Truyện thánh Savio _ một tông đồ nhiệt thành

Một tông đồ nhiệt thành
Theo lời khuyên của cha Bosco, Đa Minh Saviô còn đóng vai trò tông đồ khuyên dục các bạn năng đi xưng tội... Thường thường, cậu thành công rất dễ dàng, nhưng đôi khi cậu cũng phải chật vật lắm mới được như ý muốn.
Để thu hút các bạn, cậu vẫn thường rủ họ chơi với cậu hoặc là cậu kiếm cách giải trí cho họ bằng vài trò kỳ cục: có lần người ta thấy cậu bắt chước một người khổng lồ bằng cách vác trên vai một khúc gỗ lớn, và cúi gò lưng xuống làm như miếng gỗ đó nặng lắm... Lần khác, cậu nhảy lạch bạch khắp sân, y hệt một chú nhái bén... Mọi người đều cười ầm lên rất vui vẻ...
Bỗng chốc, cậu đứng dừng lại trước mặt một người bạn đang cười thích thú và rót nhẹ vào tai anh: “Thứ bảy này chúng mình đi xưng tội chứ?” Anh bạn này đang lúc hứng chí lại vì muốn thấy Saviô tiếp tục làm trò, nên “Ừ” ngay một cách ngon lành... Đó chính là điều cậu thánh trẻ mong muốn! Mấy ngày liên tiếp sau đó, ngày nào cậu cũng tìm cách nhắc anh bạn này nhớ tới lời hứa đó... Rồi, khi ngày thứ bảy tới, cậu dẫn anh vào nhà thờ, y hệt một người thợ săn túm tai con thỏ mà ông đã săn được!
Để khuyến khích anh, cậu vào tòa giải tội trước và báo cho cha giải tội biết còn có người muốn xưng tội để... đào tẩu thật nhanh!
Khi gặp lại một anh bạn “xỏ lá” này ngoài xưng chơi, cậu liền mỉm cười, nụ cười đượm buồn, và nói với anh:
-         Anh đã lừa tôi! Anh không biết tôi rất cực lòng vì thấy anh bỏ xưng tội hôm vừa rồi à?
Trước lời khiển trách thân mật đượm buồn đó, anh bạn ngượng nghịu tìm cách chống chế:
-         Nhưng... tại hôm đó tôi chưa xét mình xong!
-         Đó là dấu ma quỷ đã lừa dối anh! Saviô nghiêm trang nói. Tám ngày nữa, anh sẽ còn khó xét mình hơn thế nữa! Và, trong khi chờ đợi, anh sẽ càng sa ngã và càng chìm đắm trong tội lỗi... Vậy, tốt hơn cả là anh nên nghe tôi và xưng tội luôn đi! Rồi sau đó, anh sẽ thấy hoàn toàn sung sướng.
Thua keo này, bày keo sau... và keo sau bao giờ cũng đem lại phần thắng lợi cho cậu thợ săn linh hồn trẻ tuổi này!
Đa Minh Saviô rất ghét tội phạm thượng. Cậu hiểu rõ thứ tội lộng ngôn này làm Chúa cực lòng đến thế nào.
Ngày kia, một em học trò nhỏ mới có 9 tuổi cãi nhau với một đứa bạn. Trong lúc bực tức, em bé đã văng ra một câu rất xấu, phạm đến thánh danh Chúa.
Saviô đứng gần đó, rùng mình khiếp hãi. Cậu liền nhảy vào can hai đứa đang đấm đá nhau, rồi nắm lấy tay em bé vừa phạm tội lộng ngôn: “Lại đây với anh”.
Cậu dẫn em bé vào thờ và khi cả hai cùng quỳ gối trước nhà tạm, cậu thêm: “Em hãy xin lỗi Thiên Chúa nhân lành vì tội em vừa phạm, và hãy hứa canh chừng miệng lưỡi của em... Bây giờ, em hãy đọc kinh đền tạ”. Em bé không thuộc kinh này, Saviô liền đọc trước rồi bắt em nhắc lại từng chữ. “Bây giờ, cậu tiếp, để bù lại tội ác mà em đã phạm, em hãy nói với anh: “Ngợi khen Chúa Giêsu Kitô” Em bé làm theo.
Việc đền tội trọng, cả hai ra khỏi nhà thờ và vui chơi với nhau không có truyện gì xảy ra cả.
Lần khác, đó là một ông đánh xe, trông bộ hiền lành, bực tức vì con ngựa của ông không chịu cất bước đã văng ra một chuỗi những lời lộng ngôn.
Đợi khi ông đã nguôi giận, Đa Minh Saviô mới rời khỏi vỉa hè, tiến đến gần và lễ phép hỏi ông:
-         Thưa ông, xin lỗi ông, ông làm ơn chỉ cho cháu Học Viện Thánh Phanxicô đệ Salê.
Học Viện Thánh Phanxicô đệ Salê chính là danh hiệu cha Bosco đã đặt cho trường của ngài. Saviô biết rõ địa chỉ của cậu, và cậu chỉ có ý hỏi ông đánh xe để ông quên mối bực tức với con ngựa của ông! Nhưng ông đánh xe lại không trả lời được, vì ông mù tịt!
-         Tôi rất tiếc, ông nói, tôi không biết ở đâu cả, vì tôi không ở phố này!
-         Dù sao, cháu cũng xin cám ơn ông, cậu bé nói vẫn với giọng lễ phép. Nhưng, có lẽ ông có thể giúp cháu một việc khác chứ ông?
-         Nếu có thể thì tôi rất sẵn lòng, em ạ!
Cậu thánh trẻ liền kề miệng sát tai ông đánh xe và nói nhỏ:
-         Cháu sẽ rất hài lòng nếu khi tức giận, ông không danh mang thánh Chúa ra mà nguyền rủa!
-         À, em nói phải lắm, ông đánh xe gật gù chịu lý. Đó quả là một thói xấu, mà tôi quen miệng quá rồi! Nhưng, để em được vui lòng, tôi sẽ cố sửa... Em bằng lòng chứ?
Saviô mỉm cười sung sướng... Và, trước khi rời nhau, ông đánh xe và cậu thánh trẻ đã xiết chặt tay nhau, khác nào hai người bạn thân lâu ngày mới gặp lại...
Nhưng đôi khi câu truyện lại không kết thúc như thế! Các em hãy nghe câu truyện đáng buồn này:
Đa Minh Saviô vừa dịu dàng trách nhẹ một anh học sinh nói tục. Anh này, thay vì cám ơn Saviô, lại phát khùng và bảo cậu chớ có giây dưa đến việc của anh.
Saviô buồn rầu không nói gì thêm. Anh học sinh kia thấy vậy tưởng Saviô sợ mình, lại càng làm già và liền nhảy vào đấm đá túi bụi kẻ vừa làm ơn cho mình!
Saviô mạnh hơn anh học sinh xấu nết này, và cậu có thể cho anh một “bài học” nên thân! Nhưng, cậu không hề nhúc nhích... Chỉ có mặt cậu đỏ bừng lên, tỏ rõ cậu đang bực tức và phải cắn răng nén nhịn đến mức nào.
Khi anh bạn vũ phu kia đánh đấm đã chán tay, Saviô mới nhìn anh cố gượng cười và nói:
-         Anh làm thế không phải đâu như... tôi tha cho anh! Anh nên thận trọng đừng làm thế với những người khác!
Liệu có học sinh nào dám can đảm như Saviô không?... Họa có là Thánh thì mới theo nổi gương của Chúa Giêsu mà tha thứ cho kẻ đánh đập mình, nhất là khi mình lại mạnh hơn đối thủ.


Đaminh Saviô, bạn của các trẻ em
Đaminh Saviô mỉm cười với các bà mẹ