Hiển thị các bài đăng có nhãn conduongvetroi. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn conduongvetroi. Hiển thị tất cả bài đăng

Các số điện thoại cần biết

 

“CÁC S ĐIN THOI CẦN BIẾT"
CHO ĐƯỜNG LÊN THIÊN ĐÀNG



CON ĐƯỜNG VỀ TRỜI

§1 - TIẾNG GỌI VỀ TRỜI
Hồng y Fulton Sheen
Theo đúng lý luận, thì mỗi sự tìm kiếm khoái lạc, căn bản là cố gắng đạt đến hạnh phúc đời đời.

CON ĐƯỜNG VỀ TRỜI

§1 - TIẾNG GỌI VỀ TRỜI
Hồng y Fulton Sheen
Ngày nay, mọi người đều mong ước một tôn giáo, nhưng tôn giáo có ít đòi hỏi.

CON ĐƯỜNG VỀ TRỜI

§1 - TIẾNG GỌI VỀ TRỜI
Hồng y Fulton Sheen
Những kẻ ước mong tôn giáo không có thánh giá, tự gọi mình là phái vô tri, ngõ hầu trốn tránh trách nhiệm luân lý phát sinh từ sự thật siêu nhiên.

CON ĐƯỜNG VỀ TRỜI

§1 - TIẾNG GỌI VỀ TRỜI

Hồng y Fulton Sheen
Đường lối chúng ta sống ảnh hưởng nhiều đến việc chúng ta suy nghĩ. Nói vậy không có nghĩa là chúng ta từ chối những yếu tố trí tuệ trong đức tin. Nhưng chỉ có ý nhấn mạnh một yếu tố hay bị bỏ quên.

CON ĐƯỜNG VỀ TRỜI

§1 - TIẾNG GỌI VỀ TRỜI
Hồng y Fulton Sheen

Nhưng bởi vì nguyên nhân căn bản của các lo âu con người phải gánh chịu, là hắn có thể trở thành thánh nhân hay tội lỗi, cho nên chỉ còn hai lựa chọn cho hắn mà thôi. Hoặc là hắn leo cao đến đỉnh trọn lành, đến cuộc sống đời đời. Hay rớt xuống vực thẳm tuyệt vọng và chán nản. Tuy nhiên cũng có người nghĩ rằng còn đường lối thứ ba đó là con đường của thờ ơ lãnh đạm.

CON ĐƯỜNG VỀ TRỜI _ tiếng gọi về trời

§1 - TIẾNG GỌI VỀ TRỜI
Hồng y Fulton Sheen
Nỗi lo lắng tân thời khác với những khắc khoải của thời trước trong hai điểm. Trong các ngày xa xưa người ta âu lo về phần linh hồn mình. Ngày nay quan tâm chính yếu của con người là về phần xác. Mối nhọc lòng lớn nhất của ngày hôm nay là kinh tế, an ninh, sức khỏe, sắc đẹp, giàu có, tiếng tăm và tính dục.

CON ĐƯỜNG VỀ TRỜI

§1 - TIẾNG GỌI VỀ TRỜI
Hồng y Fulton Sheen
Đặc điểm thứ hai của con người tân thời là xa lánh tha nhân. Đặc điểm này được giãi bày không những bằng hai cuộc thế chiến trong vòng hai mươi mốt năm và mối đe dọa thế chiến thứ ba, không những bằng gia tăng đấu tranh giai cấp và ích kỷ lan tràn, mỗi nước, mỗi quốc gia, mỗi xã hội, mỗi cá nhân tìm kiếm lợi ích riêng của mình. Mà còn bằng các truyền thống, các gia sản lâu đời bị bẻ gãy không nuối tiếc. Bất cứ lòng trọng kính đối với truyền thống đều được gán khẩu hiệu "phản động". Và như vậy kết quả là con người thời đại mới phát triển thành kẻ xét đoán bừa bãi. Họ lấy tiêu chuẩn hôm qua xét đoán ngày hôm nay và hôm nay đoán xét ngày mai. Chẳng có chi buồn chán hơn một con người đã từng khôn ngoan mà lại mất trí nhớ. Chẳng có chi khốc liệt hơn một nền văn minh làm mai một truyền thống. Con người tân thời không thể bằng lòng với chính mình, thì làm thế nào bằng lòng với thiên hạ? Một người không sống được với bản thân, cũng chẳng sống được với ai! Các trận thế chiến giết hại nhiều triệu mạng người, chẳng qua là sự thể hiện rộng lớn hơn trận chiến tâm lý trong từng linh hồn. Giả như không có chiến tranh trong nội tâm hàng triệu trái tim, thì đã không có đánh nhau ở diện rộng trên toàn cầu. Người ta gây chiến trong tâm hồn mình trước, rồi sẽ đánh nhau ở xã hội.
Tình trạng hỗn loạn, vô luật pháp chỉ là hậu quả của những tâm hồn tha hoá trong các xã hội. Một người đấm đá nhau trong tâm hồn, sớm muộn sẽ đấm đá với hàng xóm chung quanh mình. Khi họ thôi phục vụ tha nhân là lúc họ trở nên gánh nặng cho chính mình và là một bước để họ từ chối sống với người khác. Khi Ađam phạm tội, ông ta đổ lỗi cho Evà. Khi Cain giết Abel, Cain đặt câu hỏi "Tôi đâu phải là kẻ canh giữ em?" (St 4,9). Khi Phêrô chối Chúa, ông đi ra ngoài một mình khóc lóc cay đắng. Tội kiêu căng của những người xây tháp Babel kết thúc trong sự lộn xộn ngôn ngữ. Nó làm cho việc hòa thuận trong loài người không thể duy trì nổi.
Cuối cùng, con người tân thời xa lánh Thiên Chúa. Xa lạ với mình, với tha nhân, có nguồn gốc là xa lạ với Thiên Chúa. Một khi cái đùm bánh xe bị bể, thì các căm xe rã rời mỗi nơi một chiếc. Khi người ta lãng quên Thiên Chúa, người ta xa lạ lẫn nhau. Ngày nay Thiên Chúa xem ra chẳng còn ai màng tới. Lý do là vì người ta cư xử như thể không có Thiên Chúa hiện hữu trong đời mình. Điều tốt trở nên yếu tố trách móc đối với những ai sống độc ác và vì thế họ tàn nhẫn tức giận và bách hại những ai làm điều thiện. Hiếm mà không thấy một linh hồn chán nản, không thỏa lòng lại không ghen ghét hàng xóm láng giềng mình. Họ ước muốn mọi người phải vô tôn giáo như mình.
Cho nên tổ chức vô đạo nào trong thời đại ngày nay cũng đều là phản ánh của tình trạng tự ghét mình. Chẳng ai ghét bỏ Thiên Chúa mà không ghét bỏ mình trước đã. Bách hại tôn giáo chỉ là dấu chỉ của tình trạng ghét Thiên Chúa. Bởi lẽ người ta hy vọng nhờ bạo lực của ghen ghét mà thoát khỏi tính vô lý của linh hồn mình. Hình thức cuối cùng của lòng ghét tôn giáo là khinh dể Thiên Chúa, chống đối Ngài, và bảo lưu nếp sống ác độc của mình trước mặt quyền năng và lòng tốt của Thiên Chúa. Nổi loạn chống lại toàn bộ hiện hữu, những linh hồn như thế nghĩ rằng mình đã xóa bỏ được nó. Họ không thích ai nói về tôn giáo, kẻo nữa sự yên ổn của mình trở thành án phạt trầm luân cho chính tính kêu ngạo. Ngược lại, họ khinh thường tôn giáo. Không khi nào tạo nên được một ý nghĩa cho cuộc đời mình, các linh hồn phản loạn phổ quát hóa những bất ổn trong lương tâm và nhìn thế giới như một khối lộn xộn. Do đó họ khai triển một triết lý mới gọi là "sống hiện sinh".

CON ĐƯỜNG VỀ TRỜI

§1 - TIẾNG GỌI VỀ TRỜI
Hồng y Fulton Sheen
Cấp bậc vong thân thứ nhất là phân liệt khỏi chính bản thân. Con người tân thời bây giờ không còn thống nhất nữa, mà là một khối phân hoá thành nhiều mảng lộn xộn và bất ổn: Những mặc cảm, kiêu căng, thác loạn thần kinh, căng thẳng tâm lý. Hắn là khách lạ của chính hắn vì tháo rời từng mảng linh hồn, tự mâu thuẫn, hay đổi thay thái độ, thiếu nhất quán. Hắn không còn nhìn mình như một đơn vị duy nhất, mà là một bãi chiến trường của các khuynh hướng đối chọi nhau, không có mục tiêu thống nhất cho cuộc sống. Chúng ta có thể so sánh linh hồn tân thời với một chuồng chứa súc vật, trong đó đủ mọi thú dữ cắn xé lẫn nhau, mạnh được, yếu thua, hoặc so sánh với một chiếc máy thâu thanh, cùng lúc tiếp nhận nhiều tần số của các đài phát khác nhau. Thay vì một tần số rõ ràng, thì là hổ đốn tiếng ồn ào nhức óc.
Nếu như người ta có chút học thức, thì tình trạng lại còn khốn đốn hơn. Trí tuệ của họ là một hỗn hợp các tin tức lộn xộn, không có một triết lý chủ đạo nào. Lúc ấy linh hồn có thể chế diễu mình "trong tôi có hai ngôi vị. Một là linh hồn tôi sống động, hai là một tiến sĩ triết học, kiến thức uyên thâm". Những con người như thế ngày nay đầy rẫy trong xă hội. Họ phản chiếu ra bên ngoài nhiều ý kiến khó nghe. Chứng tỏ trí tuệ họ là một khối lộn xộn chưa kịp tiêu hóa. Họ kết luận với mọi người rằng: Bởi tôi không biết sự thật, cho nên chẳng ai biết. Quan điểm yếm thế của họ phát triển thành triết lý sống cho mọi người. Nhưng buồn thay, nó ném hắn vào trong tối tăm, ngu dốt, vào trong hang hôi thối của vô thức, tiềm thức. Hậu quả là họ thay đổi triết lý sống như thay áo. Ngày thứ hai, họ phác họa vài nét duy vật. Ngày thứ ba họ đọc một cuốn sách bán chạy nhất tuần, rồi vất vả bỏ chủ thuyết cũ vẽ ra chủ thuyết mới, chủ thuyết duy tâm. Ngày tứ tư, chủ thuyết quốc xã điên khùng. Ngày thứ năm, căn bản mới của bến bờ tự do. Ngày thứ sáu, thay đổi ý kiến, sau khi nghe phát thanh một chương trình tâm lý, họ quyết định chọn ông Freud làm thày dạy. Ngày thứ bảy, họ uống rượu thật nhiều để quên đi mọi hướng đi đã phác họa. Và ngày chủ nhật, họ lấy làm ngạc nhiên và suy nghĩ tại sao lại còn có những con người ngu xuẩn rủ nhau tới nhà thờ? Mỗi ngày họ có một ngẫu tượng mới. Mỗi tuần một tính khí mới. Thẩm quyền của họ là ý kiến công cộng. Ý kiến ấy đổi chiều, thì họ cũng đổi theo, không có lý tưởng cố định, không có đam mê lớn, chỉ có thờ ơ, lãnh đạm với hết mọi sự trên thế gian. Sống trong tình trạng đặt mình làm tâm điểm cách quá đáng cho nên câu truyện hàng ngày của họ toàn cái "tôi", hậu quả là nếu hàng xóm láng giềng không đề cao cái tôi của họ trong câu truyện, thì họ cảm thấy nhạt nhẽo, vô duyên.

CON ĐƯỜNG VỀ TRỜI

§1 - TIẾNG GỌI VỀ TRỜI
Hồng y Fulton Sheen
Ở các thế hệ khác, người ta tìm về thiên đàng nhờ trật tự vũ trụ. Ngày nay nhờ những bất ổn trong linh hồn mình. Người tân thời không xem thấy Thiên Chúa trong thiên nhiên nữa. Các thời điểm khác người ta nhìn ngắm trăng sao bạt ngàn, vũ trụ mênh mông, vẻ đẹp huy hoàng của bầu trời, trật tự lạ lùng của các vì sao mà gẫm ra được quyền năng, và khôn ngoan của Thiên Chúa. Đấng tác tạo muôn loài và duy trì thế giới. Nhưng bất hạnh thay, con người tân thời đã cắt đứt với kiểu tiếp cận này, bởi vài trở ngại: Người ta không còn nhiều ấn tượng về trật tự thiên nhiên nữa mà quay về với các rối loại trong tâm hồn mình. Bom nguyên tử đã phá hủy lòng khiếp sợ thiên nhiên, và cuối cùng khoa học tự nhiên đã mang tính khách quan quá đáng đối với con người kiêu căng ngày nay. Chính cá nhân chứ không phải bản chất người, mà ngày nay khoa tâm lý thực sự quan tâm tới và làm con người bất an.
Sự thay đổi này không có ý nghĩa các linh hồn tân thời thôi tìm kiếm Thiên Chúa, nhưng chỉ cho thấy rằng nhân loại đã từ chối con đường hợp lý hơn và do đó bình thường hơn, trong việc kiếm tìm Ngài. Không phải trật tự của vũ hoàn, nhưng mất trật tự trong chính con người mình. Không phải vật hữu hình của thế giới, nhưng những mặc cảm, những lo âu vô hình của chính bản thân. Đây là những khởi đầu của các người tân thời khi họ quay tìm về với tôn giáo. Trong những ngày xưa cũ, các triết gia tranh luận về những vấn đề của con người. Ngày nay họ bàn tán con người là một vấn đề. Ngày xưa người ta sống trong không gian ba chiều: Từ nơi họ ở với bạn bè thân thích họ nhìn lên trăng sao trên bầu trời và hỏa ngục dưới đất. Ngày nay vì lãng quên Thượng Đế, cái nhìn của họ bị thu hẹp vào một chiều mà thôi, đó là vào tâm hồn mình.
Linh hồn tân thời bây giờ sẽ đi về đâu? Tất cả các cột mốc chỉ đường đã bị nhổ lên lấp đầy vào các lối thoát ra ngoài? Giống như một thành phố, các tường thành bảo vệ đã bị quân địch chiếm giữ, con người phải rút lui vào bản thân mình. Giống như một dòng suối bị chận đứng, sẽ chảy ngược lại bản thân, tích lũy mọi thứ nhơ bẩn, cặn bã, rác rến, linh hồn tân thời ngày nay cũng vậy (không có những mục tiêu hay lối thoát của người tín hữu) sẽ cuộn trở lại chính mình và trong tình trạng ấy thâu gom tất cả những yếu tố hạ đẳng, bản năng súc vật, đam mê dục vọng, tối tăm, tiềm thức vô tính mà lẽ ra không đáng có nếu như người ta chăm lo cho có lối thoát bình thường. Con người tân thời cảm thấy bế tắc, khóa chặt vào nội tâm, làm tù nhân của chính bản thân. Bị nhốt tù như vậy rồi, bây giờ con người cố gắng bù đắp, cho những mất mát thế giới ba chiều của đức tin, bằng cách phân tích trí khôn mình.

CON ĐƯỜNG VỀ TRỜI

LỜI PHI LỘ
Hồng y Fulton Sheen
Nếu như ông Horace Greeley tin rằng xa hơn đồng bằng Missisipi chẳng còn lãnh thổ nào khác nữa hẳn ông đã không hô hào: "Hỡi các bạn thanh niên, hãy tiến về hướng Tây." Nếu con người tân thời không tin có hỏa ngục, thì hẳn họ đã không bày ra quá nhiều lời chỉ dẫn cho những kẻ họ ghét rằng hãy tới chốn đó. Ít ai khuyên: "Hãy về trời" Mà chỉ rủa nhau rằng: "Xuống hỏa ngục đi." Vì vậy mục tiêu chúng tôi viết cuốn sách này là phản chứng những chỉ dẫn của người tân thời. Thực tế thiên đàng hay hỏa ngục không phải là hình phạt hay phần thưởng nhiệm ý cho cuộc đời chúng ta. Nó gắn liền hay là kết quả của mỗi cuộc sống.
Người ta thường cho rằng hỏa ngục liên hệ với đời sống gian ác, như việc ăn đòn vọt là hậu qủa của hành vi không vâng lời. Không phải như vậy đâu. Bởi việc ăn đòn vọt không nhất thiết phải theo sau hành động bất tuân. Những trẻ em còn quá bé nhỏ chẳng ai nỡ đánh đòn chúng? Đúng hơn hỏa ngục liên hệ với cuộc sống sa đọa giống như bệnh mù lòa là kết quả của việc móc mắt vất đi. Thiên đàng cũng không liên hệ với cuộc đời tốt lành như tấm huy chương là kết qủa việc thành công trong học tập. Nhưng nó là kết thúc tất yếu của cuộc sống công chính như kiến thức là hoa trái của việc dùi mài kinh sử. Bởi đơn giản là chúng ta luyện tập trí khôn trong việc học hành, chúng ta trở nên người học thức.
Cuốn sách này là tấm bản đồ chỉ dẫn lên thiên đàng và tuân theo một mẫu mực nhất định. Nhiều tư tưởng trong cuốn sách đã có trong các bài viết của chúng tôi trước đây, nhưng được sắp xếp lại cho thứ tự và từng bước đưa đến vương quốc ánh sáng. Chúng tôi khởi sự từ con người đầy ắp xao xuyến, căng thẳng và mặc cảm, nảy sinh do sự vật lộn giữa bổn phận phải làm và hành động thực sự đã thực hiện. Một khi người ta nhận thức được rằng không thể tránh thoát cuộc nội chiến này ngay trong lương tâm mình, bằng sức lực riêng thì người ta cần trợ giúp từ trời cao. Có một chân lý bên ngoài tầm với của trí khôn và một quyền năng vượt xa ý chí nguội lạnh và yếu ớt của nhân loại. Chúng là những ơn huệ Thiên Chúa ban. Con người tìm kiếm Thiên Chúa dù mờ nhạt đến mấy đi nữa, thì cũng là việc đáp trả Thiên Chúa kiếm tìm con người.
Một khi sự kết hợp khăng khít nhất vũ trụ, giữa bản tính thần linh và bản tính nhân loại trong ngôi vị Đức Giêsu Kitô, thì nẩy sinh một vấn đề lớn đối diện mọi linh hồn. Liệu người ta từ chối hay chấp nhận cuộc sống thần linh? Cuộc sống được ban nhưng không và do đó gọi là ân huệ?
Vì thế cuộc đời là tấn kịch dễ sợ. Người ta có thể nói có hay nói không cho định mệnh đời đời của mình. Đón nhận ánh sáng vào đôi mắt, âm nhạc vào đôi tai, lương thực vào dạ dày là làm cho những cơ quan ấy trở nên hoàn thiện. Cũng vậy đón nhận sự thật vào trí khôn, quyền lực vào lòng muốn là xây dựng chúng ta cao thượng hơn một tạo vật bình thường, tức làm cho chúng ta trở nên người tham dự vào bản tính thần linh.
Khởi đi từ điểm này, các cột mốc để về thiên đàng được ghi dấu rõ ràng trong từng chương. Một số linh hồn tuyên bố rằng ở mặt đất này đã có hỏa ngục rồi. Điều đó có thể đúng. Chúng ta khởi sự có nó ở đời này nhưng không chấm dứt tại đây. Tuy nhiên thiên đàng cũng bắt đầu từ thế gian này trong bình an chân thật của tâm hồn hợp nhất với cuộc sống siêu nhiên. Nó cũng không kết thúc ở dương gian. Cho nên chúng tôi mạnh dạn khuyến dụ bạn: "Hãy về trời".

Tác giả: Lm. Thomas Túy, O.P. dịch