Hiển thị các bài đăng có nhãn yeuthuong. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn yeuthuong. Hiển thị tất cả bài đăng

Truyện kể Giáng Sinh _ lời nói dối thánh thiện

LỜI NÓI DỐI THÁNH THIỆN
Ngày còn sống, bố con thường nói với mẹ câu nói của thánh Âu-tinh, mẹ nhớ loáng thoáng là: “Hãy cứ yêu thương đi, và rồi làm điều bạn muốn.”
Lãongu

Giáo dục _ yêu thương: chìa khóa của giáo dục


YÊU THƯƠNG:
Chìa Khóa Của Giáo Dục
“Xin quý Thầy Cô hãy thắp lên trong lòng các em sinh viên, học sinh ngọn lửa yêu thương.”
Điền Phương Thảo

Thời sự GH _ ĐTC kêu gọi cầu nguyện cho các nhà lãnh đạo


ĐTC kêu gọi cầu nguyện
cho các nhà lãnh đạo
Những ai có trách nhiệm lãnh đạo, phải tự hỏi mình hai câu hỏi: “Tôi có yêu thương người dân của tôi để phục vụ họ tốt hơn không? Tôi có khiêm tốn lắng nghe mọi người, mọi ý kiến khác nhau để lựa chọn con đường tốt nhất không?”  
WHĐ (17.09.2013)

Spiritual readings _ If you want to, you can


"If you want to, you can"
You should show kindness not in the easiest, but in the most loving way possible.   
Blessed Isaac of Stella

5 phút cho Chúa _ xem quả biết cây


26/06/13 THỨ TƯ TUẦN 12 TN
MT 7,15-20
XEM QUẢ BIẾT CÂY
“Cây nào không sinh quả tốt, thì bị chặt đi và quăng vào lửa. Vậy, cứ xem họ sinh quả nào, thì biết họ là ai.” (Mt 7,19-20)
Suy niệm: Báo chí thỉnh thoảng vẫn đăng tin đó đây có những người tuyên bố mình có khả năng chữa lành bách bệnh… bằng những phương thức kỳ quái. Thiên hạ đổ xô tới xin chữa bệnh. Chỉ khi tiền mất tật mang người ta mới vỡ lẽ ra đó chỉ là chiêu trò lừa dối để thủ lợi. Xem quả biết cây là như thế! Chúa Giêsu cũng dùng kinh nghiệm dân gian đó để cảnh báo chúng ta trước hiện tượng những “ngôn sứ giả” không phải là hiếm trong xã hội hôm nay (x. 1Ga 4,1): bề ngoài họ “đội lốt chiên” nhưng bên trong họ là những “sói dữ tham mồi.” 
Áp dụng nguyên tắc “xem quả biết cây” này, thánh Gioan tông đồ đưa ra một tiêu chí để nhận định: “Thần khí nào tuyên xưng Đức Giêsu Kitô là Đấng đã đến và trở nên người phàm, thì thần khí ấy bởi Thiên Chúa” (1Ga 4,2). Quả thế, những người xưng mình là môn đệ Chúa Kitô mà đời sống không làm chứng cho thập giá của Ngài thì đã là ngôn sứ giả, là phản-Kitô rồi.

Sống yêu thương _ chiếc váy nhỏ

Jinny Pattison
CHIẾC VÁY NHỎ
Chiếc xe tải còi cọc của chúng tôi leo lên cái đồi dốc đứng để đến một vùng đất trồng cà phê màu mỡ ở vùng núi Honduran. Phía bên phải là một vùng quê đẹp tuyệt vời. Nhưng chỉ khi bạn nhìn gần hơn, bạn sẽ thấy được những ngôi nhà đổ nát. Phía tay trái của tôi lại là những căn lều tạm bợ của mười bảy gia đình nông dân, những người đã bị cơn bão Mitch cướp đi mọi thứ khi nó quét qua vùng đất này chín tháng trước.
Hai ngày sau cơn bão, những hội cứu trợ và từ thiện đã tiếp tế lương thực ngay cho những hộ dân cư này. Nhưng sự cứu trợ tạm thời này không thể cung cấp nơi cư trú mới hay những nguồn thu nhập mới cho họ.

5 phút cho Chúa _ mở rộng cửa nhà

12/01/12          thứ năm tuần 1 tn
            Mc 1,40-45
MỞ RỘNG CỬA NHÀ
Và dân chúng từ khắp nơi kéo đến với Người. (Mc 1,45)
Suy niệm: Tin Mừng hôm nay giới thiệu một phương cách mới trong đời rao giảng  của Chúa Giêsu: “dân chúng từ khắp nơi kéo đến vơi Người.” Chúa Giêsu bị ngăn trở không thể công khai vào các thành các làng, thì đối lại, dân chúng từ khắp nơi tuôn đến tìm Người trong nơi hoang vắng để nghe Người. Làm cho người khác dễ dàng đến với chúng ta cũng là một cách thế rao giảng. Mất công thêm một chút, tốn kém thêm một chút, nhưng Tin Mừng thì vô giá. Không ai rao giảng Tin Mừng mà phải túng thiếu đâu Bạn !!! Anh em lương dân đã nườm nượp kéo đến các nhà thờ trong dịp Lễ Giáng Sinh vừa qua, chúng ta đã đón tiếp họ thế nào? Siết chặt trật tự để giữ họ ở vòng ngoài như những khách tham quan? Coi đó là dịp để giáo xứ chúng ta trổ tài nhảy múa? Chúng ta đã để tuột khỏi tầm tay những cơ hội tốt để loan báo Tin Mừng.
Mời Bạn: Hãy mở rộng cửa nhà bạn, nhà thờ của giáo xứ bạn. Đừng sợ bị làm phiền. Đừng sợ mất công hay tốn kém.
Chia sẻ: Đi thăm viếng ai, đừng bao giờ quên mời họ đến thăm nhà mình. “Có qua có lại mới toại lòng nhau”, và anh em lương dân mới có thêm cơ hội tiếp cận với Tin Mừng.
Sống Lời Chúa: Chẳng cần ồn ào, Chúa Giêsu vẫn lôi cuốn được người ta. Người ta đến tìm Ngài nơi thanh vắng. Xét lại cách thức xưa nay chúng ta loan báo Tin Mừng.
Cầu nguyện: Lạy Chúa Giêsu, Chúa thực sự lôi cuốn mọi người tìm đến. Xin cho Giáo Hội và mỗi thành viên của Giáo Hội Chúa hôm nay cũng đủ thánh thiện, để lôi cuốn muôn dân tìm về.

Lời Chúa Tuần 1 Thường Niên

SỐNG ĐẠO - HY VỌNG

SỐNG ĐỂ YÊU THƯƠNG
"Anh nghĩ gì về tự tử?", một giọng nữ yếu ớt cất lên ở đầu dây bên kia.
Tôi không trông chờ một cuộc gọi báo tự sát lúc tám giờ năm mươi chín phút sáng, một phút trước khi Văn phòng Đường Dây Giúp Đỡ mở cửa. Bình thường những cuộc gọi thông báo tự tử hay đánh thức tôi dậy là lúc nửa đêm. Người gọi đến thường mong chờ được nói chuyện trực tiếp với nhân viên văn phòng hơn là với một tình nguyện viên vừa tan ca về nhà như tôi.
Trong kì huấn luyện của chúng tôi, chúng tôi học cách lắng nghe hơn là trả lời một cách không nghiêm túc như: "Tôi phản đối nó". Tôi chỉ việc chờ và người gọi sẽ tiếp tục. Trong khi bà ta nói, tôi kiểm tra lại hồ sơ của bà ta.
"Tôi sống ở một bệnh xá gần thành phố", bà nói. "Tôi bảy mươi sáu tuổi... và tôi đang chết". Giọng của bà như lạc đi khi bà cố lấy hơi tiếp theo. "Tôi bị ung thư và khí thũng. Chẳng có hy vọng gì là tôi sẽ khỏi cả. Tôi không muốn là gánh nặng cho cả gia đình nữa. Tôi chỉ muốn chết thôi", bà cụ vừa nói vừa khóc.
Mặc dù tôi đã trả lời cho Đường Dây Nóng Giúp Đỡ này trong nhiều năm rồi, nhưng những cuộc gọi như thế này vẫn làm tôi sợ. Cuộc sống rất quý giá. Tôi chắc chắn rằng không có một lúc nào đó tôi có thể nghĩ tới tự tử như là một giải pháp.
"Bà đã nói chuyện với ai đó ở bệnh viện về điều này chưa ạ?", tôi hỏi thăm.
Bà cụ trả lời: "Khi tôi đề cập điều này với những người y tá ở đây, họ sợ hãi và gọi cho bác sĩ của tôi và gia đình tôi. Mọi người vội vã chạy đến, nhưng không có ai... không ai lắng nghe cả. Vì vậy tôi mới gọi cho anh."  Một lần nữa, giọng nói yếu ớt của bà lại ngưng một lúc.
"Cháu vẫn đang nghe đây", tôi nói nhỏ.
"Ông nhà tôi đã mất chín năm rồi. Khi tôi bảo với chúng nó là tôi rất nhớ ông ấy, chúng bảo chúng hiểu", bà tiếp tục. "Nhưng chúng không thể hiểu được. Khi tôi nói về sự đau đớn, chúng lại hứa sẽ tăng thêm liều thuốc cho tôi. Thuốc chỉ làm tôi thêm mệt mỏi thôi."  Dừng một lúc để ho, bà tiếp tục một cách ngập ngừng. "Tôi nói với chúng tôi sẵn sàng về nhà để gặp Thượng đế. Chúng nói tự tử là tội lỗi, vì thế tôi đã hứa là sẽ không nghĩ đến việc tự giết mình nữa, nhưng tôi vẫn nghĩ đến nó... mọi lúc. Tôi chẳng còn lý do gì để sống nữa."
Tôi bối rối và cố lựa lời để nói với bà, tôi tự hỏi: Mình nên nói với bà cụ này như thế nào đây để giúp được bà?  Trước đây tôi chưa bao giờ nghi ngờ rằng tự tử là sai. Tuy nhiên tôi lại cảm thấy lí do của bà cụ đó rất đáng thương. Chắc chắn rằng cuộc sống của bà ấy không thể khá hơn được nữa.
Tôi nhớ đến một chàng trai đã từng gọi cho tôi trong đêm Giao thừa với một khẩu súng trên tay. Sau khi chúng tôi trò chuyện hết buổi đêm cô đơn ấy, anh ta nói anh đã thấy được một tia hy vọng. Niềm hy vọng nào tôi có thể mang lại cho người gọi đang tuyệt vọng này?  Tôi tự hỏi.
Tôi quyết định lảng tránh chủ đề một lúc. "Bà kể cháu nghe về gia đình bà đi."
Bà cụ nói một cách âu yếm về những đứa con và cháu của bà. Chúng đến thăm bà thường xuyên tại bệnh viện. Bà rất muốn được gặp chúng, nhưng lại cảm thấy có lỗi khi bắt chúng tách khỏi gia đình và những hoạt động riêng của chúng.
Andrew, đứa con giữa bất trị của bà, đã rất gần gũi với bà trong lúc bà bệnh. Khi nghe được tin mẹ sắp chết, anh đã xin lỗi vì quãng thời gian thiếu suy nghĩ suốt những năm tuổi trẻ.
Khi bà cụ đang nói, tôi nhớ lại lần tôi đến thăm Ngoại Florence của tôi. Vào một buổi tối, ngay khi vừa về đến nhà, tôi nhận được một cuộc gọi. Sức khỏe của Ngoại Florence đang chuyển biến xấu và họ muốn tôi quay trở lại ngay lập tức. Khi tôi ngồi bên Ngoại, những giọt nước mắt lặng lẽ lăn trên má tôi. Người y tá cố an ủi tôi: "Bà đã sẵn sàng ra đi rồi."
Tôi giận dữ vặn lại: "Nhưng tôi chưa sẵn sàng để bà tôi ra đi!"  Ngoại tôi mất sáu tuần sau đó. Lúc đó tôi đã sẵn sàng để bà ra đi và tôi thấy vui khi Thượng đế đã để Ngoại ở lại với tôi thêm một lúc.
Có lẽ ai đó trong cuộc đời của bà cụ này đang cần thêm thời gian, tôi nghĩ. Tôi kể cho bà nghe kỉ niệm của tôi và nói: "Có lẽ Thượng đế đang cho ai đó trong nhà bà thêm một chút thời gian."
Bà cụ im lặng trong vài giây trước khi bà kể tiếp về Andrew. "Tôi vui là tôi đã không chết sáu tháng trước đây, mặc dù lúc đó tôi cũng định tự tử."
Trong suốt cuộc trò chuyện, tôi nhận ra rằng trong những tháng sau khi bà biết mình bị ung thư, Andrew, một thợ mộc tài giỏi, đã làm cho bà một bình đựng tro rất đẹp. Mặc dù bà cụ chưa bao giờ nghi ngờ về tình yêu của Andrew, anh ta vẫn cần những ngày tháng đó để cho bà thấy anh quan tâm đến bà như thế nào. Nhưng bây giờ chiếc bình đã được làm xong và anh đã có thời gian để cảm thấy thanh thản.
"Có thể Thượng đế sẽ cho bà sống lâu hơn như ý nguyện của một ai đó trong gia đình bà", tôi giả định.
"Ừ, dĩ nhiên rồi... nó phải là Sarah", bà nói một cách buồn bã.
Tôi không nhớ là bà đã nói đến Sarah. "Sarah là ai vậy?", tôi hỏi.
"Nó là cháu ngoại của tôi. Nó vừa mới bị sinh non. Tôi rất lo cho con bé. Sự mất mát của nó quá to lớn. Có lẽ Thượng đế biết Sarah sẽ không chịu nổi thêm một cái chết nữa bây giờ đâu."
Giọng nói của bà cụ đã trở nên mạnh mẽ hơn. Theo những gì tôi được học từ khóa đào tạo, đây là dấu hiệu cho thấy người ta bắt đầu tìm được một tia hy vọng. Niềm hy vọng của bà cụ này không phải đến từ viễn cảnh về sự khá hơn của cuộc đời bà, mà là từ cảm nhận của bà rằng bà có lý do để tiếp tục sống trên cõi đời này. Có một người cần sự giúp đỡ của bà trên trái đất này lâu hơn một chút.
Ellen Javernich

Sống đức tin _ ra trước tòa Chúa

RA TRƯỚC TOÀ CHÚA
1. Thời sự hiện nay luôn có những tin về những thảm hoạ bất ngờ. Những cái chết bất ngờ. Những tàn phá bất ngờ. Những tai nạn bất ngờ. Những phản bội bất ngờ. Những đổ vỡ bất ngờ.

Gia đình _ bữa ăn tối với mẹ già


BỮA ĂN TỐI VỚI MẸ GIÀ
Sau 17 năm chung sống, vợ tôi bỗng muốn tôi đưa một người phụ nữ khác đi ăn tối và xem phim. Cô ta nói: "Em yêu anh, nhưng em biết người phụ nữ khác cũng rất yêu thương anh và rất muốn có những khoảng thời gian ở bên anh"
Người phụ nữ mà vợ tôi nói đến đó chính là MẸ TÔI, hiện đang sống cô đơn từ 20 năm qua, thế mà tôi vì bận công tác và chuyện gia đình nên thỉnh thoảng mới ghé thăm bà.
Đêm đó, tôi gọi điện để mời bà đi ăn và xem phim
"Có chuyện gì không con? Gia đình con ổn cả chứ?"  Bà lo lắng hỏi.  Mẹ tôi thuộc loại người phụ nữ hay lo lắng, cho rằng một cú điện thoại muộn hay một lời mời bất ngờ luôn là dấu hiệu báo trước của những chuyện không lành.
"Con nghĩ rằng con sẽ rất vui được ở bên mẹ một lúc - tôi trả lời - Chỉ hai mẹ con mình thôi"
Mẹ tôi suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Mẹ cũng rất thích điều đó"
Chiều Thứ sáu sau khi tan sở, tôi lái xe đến đón mẹ tôi. Khi đến nơi, tôi nhận thấy mẹ tôi có vẻ bồn chồn náo nức về chuyện mẹ con tôi cùng ăn tối chung với nhau. Bà đứng đợi tôi ở cửa, tóc uốn xoăn và mặc chiếc áo mà bà đã mặc trong lần sinh nhật vừa qua, miệng cười rạng rỡ: "Mẹ khoe với các bà bạn rằng mẹ sẽ đi ăn tối với con trai của mẹ và họ rất xúc động về điều này."
Khi đến nhà hàng, mẹ tôi khoác tay tôi hãnh diện bước vào như thể bà là Đệ nhất Phu nhân. Sau khi an vị, tôi đọc menu chọn món vì mắt mẹ tôi chỉ đọc được chữ to mà thôi. Tôi bất chợt ngước lên và bắt gặp mẹ tôi đang nhìn tôi âu yếm. Một nụ cười buồn thoáng hiện trên môi bà.  "Khi con còn bé, chính mẹ phải đọc menu chọn món".
Tôi trả lởi : "Bây giờ đến lúc mẹ nghỉ ngơi để con đáp lễ cho mẹ chứ"
Trong suốt bữa ăn, mẹ con tôi nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, những kỷ niệm xa xưa từ thời nảo thời nao. Thế nhưng mẹ tôi rất thích và ngồi nói suốt đến nỗi chúng tôi trễ mất buổi chiếu phim.
Khi về đến nhà, mẹ tôi nói: "Mẹ sẽ đi ra ngoài với con lần nữa, nhưng lần này phải để mẹ mời". Tôi gật đầu đồng ý.
"Bữa ăn tối của anh với mẹ thế nào ?" Vợ tôi hỏi khi tôi về đến nhà
"Tuyệt vời! Hơn cả mức anh tưởng"
Vài ngày sau, mẹ tôi qua đời vì bệnh tim. Chuyện đó xảy ra bất ngờ đến nỗi tôi chẳng có cơ hội để làm điều gì đó cho mẹ tôi.
Một thời gian sau, tôi nhận được một lá thư, trong đó có bản sao hóa đơn của nhà hàng, nơi mà mẹ con tôi đã ăn bữa tối cuối cùng với nhau, kèm theo vài dòng chữ:
"Mẹ đã trả tiền trước cho hóa đơn này. Mẹ không chắc mẹ có thể đi ăn với con hay không. Nhưng không sao, mẹ đã trả tiền cho hai phần ăn - một phần cho con và một phần cho vợ con. Con không thể nào hình dung được bữa ăn tối hôm đó có ý nghĩa như thế nào đối với mẹ đâu.  Mẹ yêu con, con trai của mẹ!"
From Internet
Lạy Cha là Chúa Tể muôn loài, là Đấng tạo dựng nên mọi sự, là Cha, là Mẹ của mỗi tạo vật chúng con. Con không hình dung được Cha sẽ phản ứng ra sao nếu con muốn mời Cha một bữa ăn tối với con. Một bữa tối chỉ có riêng con với Cha! Con sẽ bỏ lại thế giới ồn ào sau lưng, không phone, không chat, không text, không online, không tivi, không bàn về tin tức thời sự nóng bỏng, không nói chuyện về công ăn việc làm, không xin xỏ…. Chỉ có hai người mình thôi để nói chuyện… trên trời dưới đất, rồi chúng ta sẽ  ôn lại những kỷ niệm của thời đã qua. Con không biết Cha sẽ có bắt đầu bằng điệp khúc muôn thưở của các bà mẹ: “Ngày con còn bé…, “con nhớ không, ngày con còn bé xíu...”, “ngày con còn bé thơ… Cha đã vui biết bao lúc con khoác chiếc áo choàng trắng tinh trong ngày lễ rửa tội…”. 
Cha ơi, khi lớn lên, không có nghĩa là con xa dần vòng tay của Cha. Xin cho con biết sắp xếp để có thời giờ với Cha, để mời Cha một bữa cơm tối rất riêng tư, để đi dạo dưới ánh trăng với Cha vài phút, để uống một tách trà nóng, một ly cam vắt với cha…Cha có nhận lời mời của con không? Con nghĩ là Cha sẽ vui và ngạc nhiên lắm khi con ngỏ lời mời Cha.  Đợi con Cha nhé, để con thu xếp. Mong là không quá muộn màng.  Con yêu Cha!