GIÁO LÝ CÔNG GIÁO - 10 ĐIỀU RĂN

Bài 10. ĐỨC MẾN
(ĐIỀU RĂN THỨ I)
69.      Tại sao ta phải yêu mọi người như chính mình?
Tình yêu của chúng ta dành cho Thiên Chúa và cho tha nhân là hai tình yêu khác nhau, nhưng lại liên kết với nhau một cách bất khả phân ly, vì “nếu ai nói ‘Tôi yêu mến Thiên Chúa’, mà lại ghét anh em mình, người ấy là kẻ nói dối” (1Ga 4,20). Vì thế, sau khi nói đức mến là nhân đức giúp ta yêu mến Thiên Chúa trên hết mọi sự, ta phải thêm ngay “và yêu thương mọi người như chính mình”.
Ta phải yêu thương mọi người như chính mình, vì:
           - Chúa Giêsu nhiều lần dạy điều đó: “Còn điều răn thứ hai, cũng giống như điều răn ấy, là: nguơi phải yêu người thân cận như chính mình” (Mt 22,38).
           - Mọi người đều là hình ảnh Thiên Chúa, và được cứu chuộc bởi Máu Thánh Chúa Giêsu. Không thể nói rằng mình kính mến Chúa mà lại ghét hình ảnh của Ngài, cũng như không ai có thể vừa nói mình mến Chúa vừa ghét bỏ những người mà Chúa đã phải đổ máu ra để cứu chuộc.
           - Mọi người là con một Cha trên trời và cùng được mời gọi dự phần hạnh phúc Nước Trời. Không nhận người khác là anh em cũng là gián tiếp từ chối, không nhận mình là con một Cha trên trời.
           - Đức mến dành cho tha nhân chỉ dựa trên những lý do siêu nhiên chứ không liên can gì đến những lý do tự nhiên, như sắc đẹp, tài năng, lòng tốt... Vì thế, nếu ta yêu ai chỉ vì người đó đáng mến thì chưa phải là đức mến. Đức mến chân chính, với những lý do nêu trên, đòi ta phải yêu thương hết mọi người, dù đó là những người xấu tính, tội lỗi, những người có ác cảm hay thù nghịch với ta, ngay cả những người cố ý gây hại cho ta, như lời Chúa Giêsu dạy: "Anh em đã nghe Luật dạy rằng: Hãy yêu đồng loại và hãy ghét kẻ thù. Còn thầy, Thầy bảo anh em: hãy yêu kẻ thù và cầu nguyện cho những kẻ ngược đãi anh em" (Mt 5,43-44).