Hiển thị các bài đăng có nhãn st.giangsinh. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn st.giangsinh. Hiển thị tất cả bài đăng

Một chút suy tư _ Thiên Chúa làm người

THIÊN CHÚA LÀM NGƯỜI
Ai sẽ biến cảnh khốn cùng ấy trở thành Thiên Đàng của Tình Thương?  
Radio Veritas

Suy tư Giáng Sinh _ mùa đông năm ấy - mùa xuân năm này

MÙA ĐÔNG NĂM ẤY - MÙA XUÂN NĂM NAY
“Nhân loại ngày nay chỉ tìm được bình an đích thật, khi đến với lòng Chúa thương xót và thực hành lòng xót thương”
Thu Hương

Món quà giáng sinh _ niềm vui của tôi hôm nay

NIỀM VUI CỦA TÔI HÔM NAY
Trong hoàn cảnh già nua, bệnh tật, bị giới hạn bởi những yếu đuối và tội lỗi, tôi vẫn cố gắng cho đi những việc từ thiện. Nhỏ bé thôi, bằng nhiều cách. Dầu vậy, tôi vẫn gặp được Chúa. Đó là niềm vui thực sự sâu thẳm, Chúa ban cho tôi.
ĐGM. GB Bùi Tuần

Một chút suy tư _ giáng sinh buồn

GIÁNG SINH BUỒN
Mọi người đang tôn vinh Ta, đang thêu dệt chung quanh Ta những huyền thoại, những hào quang rực rỡ. Còn về phần Ta, Ta mãi mãi vẫn chỉ là một kẻ xa lạ và cô đơn trên mặt đất này.
Chuyện phiếm của Gã Siêu.

Món quà Giáng Sinh _ sắm quà cho Chúa

SẮM QUÀ CHO CHÚA
Năm nay, mừng Sinh Nhật của Chúa, mỗi người chúng ta đừng quên sắm cho Chúa một món quà.
NS. TTĐM

Suy tư Giáng Sinh _ món quà tuyệt vời


Món quà tuyệt vời!
Sự sống vĩnh cửu đã được trao tận tay mỗi người chúng ta. Sống hay chết, hạnh phúc hay bất hạnh là do mỗi người chọn lựa...

Suy tư tuần thánh _ cuộc đấu giá

CUỘC ĐẤU GIÁ
“Kính thưa quí vị, chúng ta sẽ bắt đầu buổi đấu giá bằng bức chân dung "Người Con" này. Kính mời quý ông bà tham gia phần đấu giá bức chân dung này...”  
THE AUCTION (Dịch giả Trần Bá)

Một chút suy tư _ Chúa đã sinh ra

CHÚA ĐÃ SINH RA
Giàu có không là cái tội, tội ở chỗ sống giàu có mà quên người nghèo khó bên mình. Chúa là Đấng nhân từ vô cùng nhưng Chúa cũng là Đấng công bằng vô cùng.  
Lm. Vĩnh Sang, dcct.

Món quà giáng sinh _ chiếc bánh Noel

CHIẾC BÁNH NOEL
Hài Nhi Giêsu đã muốn loan báo cho nhân loại: "Hãy trao ban một cách vô vị lợi".  
motchutsuytu

Một chút suy tư _ những món quà của ba đạo sĩ

NHỮNG MÓN QUÀ CỦA BA ĐẠO SĨ
Maranatha

Giáng sinh lại về. Thời gian này, người ta nghĩ đến việc mua quà tặng nhau. Quà Giáng Sinh đã trở thành một thứ không thể thiếu để bày tỏ  tình cảm của những người thương mến nhau, dù họ có đặt niềm tin vào Thiên Chúa Giáng Trần hay không.
Thế nhưng, người ta quên mất rằng những món quà đầu tiên ngày Giáng Sinh là của ba đạo sĩ dâng lên Hài Nhi Giêsu. Và kể từ đó, những đạo sĩ khác tiếp tục dâng lên Hài Nhi Giêsu những món quà nho nhỏ... Không phải dâng lên Hài Nhi nhập thể ở chuồng bò Bêlem, mà nhập thể lại từng ngày trong những con người quanh ta, đặc biệt là những người nghèo nàn, thiếu thốn, cô đơn. Nếu ta tinh ý một tí, ta sẽ gặp lại nhiều đạo sĩ ấy.
Và sau đây là ba trong số bao nhiêu đạo sĩ của ngày nay đang dâng những món quà Giáng Sinh đầy ý nghĩa. Độc giả sẽ thấy rằng trang phục của họ không giống các vị đạo sĩ xưa kia, nhưng tấm lòng của họ thì vẫn như thế. Maranatha sưu tầm và chuyển ngữ để trao lại độc giả như món quà Giáng Sinh năm nay, với lòng mong ước rằng người đọc những mẩu chuyện này sẽ tự biến mình thành đạo sĩ thứ tư.
NGƯỜI ĐẠO SĨ THỨ I
     Một buổi tối trong mùa Giáng Sinh, một cậu bé độ sáu bảy tuổi đứng trước một cửa hàng. Cậu bé không mang giày và quần áo thì tơi tả. Một phụ nữ trẻ đi ngang qua, nhìn thấy em và đọc được ước mơ trong đôi mắt của em. Cô nắm tay em đưa vào cửa hàng. Cô mua cho em một đôi giày và một bộ đồ mới.
Khi ra lại ngoài đường, người phụ nữ nói với em: “Bây giờ cháu có thể về nhà và sống những ngày Lễ Giáng Sinh thật vui nhé!”
Em bé nhìn lên hỏi cô: “Cô ơi! Cô có phải là Chúa không?”
Người phụ nữ mỉm cười nói: “Không em à. Cô chỉ là một trong những người con của Chúa thôi!”
Cậu bé thốt lên: “Em biết ngay mà! Em biết là cô có họ hàng với Chúa mà!”       
Dan Clark (Are you God?)
NGƯỜI ĐẠO SĨ THỨ II
Một cậu bé từng mong gặp được Chúa. Cậu nghĩ rằng đường đến gặp Chúa hẳn là xa, nên cậu bỏ vào ba-lô nhiều hộp bánh, vài lon nước ngọt và bắt đầu lên đường.
Khi cậu đi được vài ô nhà, cậu thấy một bà lão. Bà ngồi trên ghế đá công viên nhìn những con chim bồ câu đang vui đùa. Cậu bé đến ngồi cạnh bà và mở ba-lô ra. Cậu định lấy một lon nước ngọt để uống, nhưng khi thấy bà lão có vẻ đói, cậu tặng bà vài chiếc bánh. Bà nhận lấy và mỉm cười với cậu.
Nụ cười bà thật tươi nên cậu muốn nhìn thấy một lần nữa, vì thế cậu tặng thêm bà lon nước ngọt. Bà lại mỉm cười và cậu bé cảm thấy sung sướng.
Họ ngồi cạnh nhau suốt buổi chiều mà chẳng nói với nhau một lời.
     Khi hoàng hôn xuống, cậu bé thấm mệt nên muốn về nhà. Cậu đứng đậy bước đi vài bước, rồi bỗng quay mặt chạy lại cạnh bà lão, ôm hôn bà. Bà mỉm cười với cậu với khuôn mặt rạng rỡ hơn bao giờ hết.
Về đến nhà, mẹ cậu ngạc nhiên vì thấy cậu thật vui. Bà hỏi: “Cái gì hôm nay làm con vui như thế?” Cậu đáp: “Con đã ăn trưa với Chúa.”  Mẹ cậu chưa kịp phản ứng thì cậu đã nói thêm: “Mẹ biết không? Chúa có một nụ cười dễ thương nhất trên đời!”
Trong khi đó bà lão cũng về đến nhà, gương mặt rạng rỡ niềm vui. Con của bà ngạc nhiên nhìn gương mặt tươi rói của bà. Cô hỏi: “Mẹ ơi, điều gì hôm nay làm mẹ vui như thế?” Bà đáp: “Mẹ đã ăn bánh với Chúa ngoài công viên!” Người con chưa kịp phản ứng gì thì bà nói tiếp: “Con biết không? Chúa trẻ hơn là mẹ nghĩ nhiều!”
Julie A. Manhan (An Afternoon in the Park)
NGƯỜI ĐẠO SĨ THỨ III
Thoạt nhìn, bà ta cũng giống như bất cứ một bà lão nào khác. Bước đi chậm chạp trên tuyết, một mình, xơ xác, đầu cúi gục. Những người qua lại trên hè phố đông người ngoảnh mặt đi, ít ra là bà cũng nhắc họ rằng đau khổ không hề tạm dừng trong mùa Giáng Sinh
Một đôi vợ chồng trẻ, cười cười nói nói, tay ôm đầy quà Giáng Sinh, không để ý đến bà lão kia.
Một người mẹ hối hả đưa hai đứa con về thăm bà ngoại. Họ cũng không để ý đến bà.
Một mục sư chững chạc bước đi, tay phải cầm chặt quyển Kinh Thánh, như một chiến sĩ cầm vũ khí. Nhưng đầu óc ông đang nghĩ đến những sự trên trời, nên ông cũng không màng lưu ý đến bà.
Nếu những người ấy lưu ý, hẳn họ thấy rằng bà lão không mang giày. Bà đi chân không trên tuyết và nước đá.
Hai bàn tay bà nắm chặt vào cổ áo đứt nút để che cho khỏi gió. Bà đừng lại và đứng lom khom ở trạm xe buýt. Đầu bà quấn một chiếc khăn màu đỏ xanh. Bà đứng chờ xe buýt để đi vào trung tâm thành phố.
Một người đàn ông lịch lãm, tay cầm chiếc cặp da, đứng cạnh bà, nhưng không quá gần. Biết đâu bà chẳng mang một bệnh truyền nhiễm.
Một em thiếu nhi cũng chờ xe buýt. Em nhìn đi nhìn lại chân của bà lão, nhưng không nói tiếng nào.
Xe buýt đến và bà lão chậm chạp, khó khăn bước lên. Bà ngồi trên ghế ngang cạnh người lái xe. Người đàn ông và cậu bé đi vội xuống phía dưới. Người đàn ông ngồi cùng ghế với bà lắc lư khó chịu và xoay mấy ngón tay. “Cái bà già!” ông nghĩ thế!
Người lái xe nhìn thấy chân không của bà, bèn nghĩ: “dân vùng này càng ngày càng nghèo thêm. Tôi ghét nhìn cảnh này, tôi sẽ thích hơn ngày nào họ cho tôi lái tuyến đường Đại Học.”
Một cậu bé chỉ vào bà lão. ”Mẹ ơi! Nhìn kìa, bà già kia đi chân không”
Người mẹ bối rối nắm tay con kéo xuống: “Andrew!  Đừng chỉ tay về người khác. Như vậy là không lịch sự.”  Rồi bà nhìn ra cửa sổ.
“Bà này hẳn có con lớn chứ!” một phụ nữ mặc áo lông cừu thốt lên. “Con bà chắc phải xấu hổ vì bà!”  Phụ nữ này cảm thấy hãnh diện vì cô chăm sóc mẹ mình đàng hoàng.
Một cô giáo ngồi ở giữa xe siết chặt gói quà trên đùi mình. Cô nói với người bạn ngồi bên cạnh: “Chẳng phải là mình đã trả đủ thuế để lo cho những trường hợp này sao?”
Cô bạn trả lời “Đấy là sai lầm quản trị của phe Cộng Hòa; họ ăn cắp của người nghèo để cung cấp cho người giàu”. Một ông tóc muối tiêu can thiệp: “Không phải đâu!  Đấy là do phe Dân Chủ. Các chương trình an sinh xã hội của phe Dân Chủ biến người ta thành kẻ lười biếng và cầm tù người ta trong cái nghèo!”
Một cậu sinh viên ăn mặc bảnh bao lên tiếng: “Người ta phải học cách tiết kiệm!  Nếu bà già này biết tiết kiệm từ hồi còn trẻ, thì bây giờ bà đâu khổ đến thế. Lỗi là do bà ta thôi!”
Tất cả những người ấy cảm thấy tự hào vì mình đã phân tích tình huống thật sắc sảo.
Tuy nhiên, một thương gia có lòng cảm thấy xúc phạm vì sự thờ ơ của các người cùng xe với mình. Ông mở ví rút ra một tờ 20 đô-la nhăn nheo. Ông khẳng khái bước lên và đặt tờ giấy bạc trong bàn tay run run của bà lão. “Bà ơi, tặng bà để mua giày nè.”
Bà lão gật đầu cám ơn. Người thương gia lui về ghế ngồi, hài lòng vì thấy rằng mình là một người biết biến lòng trắc ẩn thành hành động.
Một phụ nữ Kitô giáo nhìn thấy mọi sự. Cô bắt cầu cầu nguyện thinh lặng. “Lạy Chúa, con không có tiền. Con không thể nào giúp được bà ấy. Nhưng lạy Chúa, con có thể dâng lên Chúa những nhu cầu của con người. Con biết Chúa đầy lòng yêu thương. Chúa làm được những điều bất khả. Xin Chúa hãy tỏ hiện vinh quang Người trên bà lão này. Xin cho đôi giày rơi xuống từ trời như man-na xưa, để cho bà lão này có được đôi giày mừng Giáng Sinh.”  Và người phụ nữ cảm thấy mình biết sống đời cầu nguyện.
Đến trạm tiếp theo, một cậu thanh niên lên xe. Cậu mặc một chiếc áo gió màu xanh, thắt một khăn choàng màu nâu quanh cổ, đầu đội chiếc mũ xám che phủ đôi tai. Một sợi dây nghe nhạc chạy luồn dưới nón vào tai nối liền với một máy nghe walkman. Cậu lắc lư thân mình theo điệu nhạc mà chỉ một mình cậu nghe. Cậu trả tiền vé rồi buông người xuống đối diện với bà lão.
Nhìn thấy đôi chân không của bà, cậu ngưng lắc lư. Cậu thẳng người bất động. Cậu đưa mắt nhìn chân bà rồi nhìn chân mình. Cậu mang một đôi giày hiệu, đắt giá, mới toanh. Hẳn cậu đã phải đề dành khá lâu với đồng lương ít ỏi để mua đôi giày ấy. Bạn bè trong nhóm chắc sẽ cho rắng cậu rất ‘bảnh’ khi mang đôi giày này.
Cậu cúi mình xuống, tháo dây giày. Cậu cởi đôi giày mới, cởi đôi vớ đang mang rồi quỳ xuống dưới chân bà lão. “Má ơi!  Con thấy má không có giày. Còn con thì có đây!”  Dịu dàng, anh nhè nhẹ nâng đôi chân khẳng khiu của bà lão lên. Anh mang vớ và giày của anh vào chân bà. Bà lão gật đầu cám ơn.
Xe buýt dừng lại ở một trạm kế tiếp. Cậu thanh niên xuống xe. Hành khách trên xe chồm theo nhìn cậu ta bước đi chân không trên tuyết.
Một người hỏi: “Anh ta là ai vậy hả?”
Một người khác đáp: “Chắc là một ngôn sứ!”
Người khác lên tiếng: “Hẳn là một ông thánh”
Có người hô to lên: “Xem kìa! Có ánh hào quang trên đầu anh ta”
Người phụ nữ Kitô giáo bảo: “Anh ta chắc là Con Chúa.”
Nhưng cậu bé từng chỉ tay vào bà lão lại nói: “Không phải đâu mẹ ơi! Con nhìn kỹ anh ấy rồi... Anh ấy chỉ là một người thôi!”
Earnest Thompson (Only A Man)


Thuở ban đầu, nhân loại đã được dựng nên theo hình ảnh Chúa, giống như Chúa. (x. St 1,26). Thế nhưng sự tự cao tự đại đã tước đoạt khỏi con người các đặc tính thần linh. Từ đó, cùng với mọi người, tôi mất quyền làm chủ, và trở nên nô lệ, nô lệ cho mọi sự, nô lệ cho chính mình.
Hôm nay, chính Chúa đã hạ mình trở nên nô lệ theo hình ảnh con người, giống như con người, để trong thân phận con người yếu hèn đó mà Chúa đồng hành với tôi, Chúa dẫn đầu, là động lực và là kiểu mẫu cho tôi bước vào sự tự do hoàn hảo của tình yêu, bước vào sự sống của Chúa, bước vào hạnh phúc muôn đời Chúa đã dành sẵn cho tôi từ khi tạo thiên lập địa.
Trong ngày sau hết, tình yêu cũng là tiêu chí Chúa dùng để phân định những ai chọn Chúa làm hạnh phúc muôn đời: "Khi Con Người đến trong vinh quang của Người, (...) Bấy giờ Đức Vua sẽ phán cùng những người ở bên phải rằng: "Nào những kẻ Cha Ta chúc phúc, hãy đến thừa hưởng Vương Quốc dọn sẵn cho các ngươi ngay từ thuở tạo thiên lập địa. Vì xưa Ta đói, các ngươi đã cho ăn; Ta khát, các ngươi đã cho uống; Ta là khách lạ, các ngươi đã tiếp rước; Ta trần truồng, các ngươi đã cho mặc; Ta đau yếu, các ngươi đã thăm viếng; Ta ngồi tù, các ngươi đến hỏi han."
Bấy giờ những người công chính sẽ thưa rằng: "Lạy Chúa, có bao giờ chúng con đã thấy Chúa đói mà cho ăn, khát mà cho uống; có bao giờ đã thấy Chúa là khách lạ mà tiếp rước; hoặc trần truồng mà cho mặc?Có bao giờ chúng con đã thấy Chúa đau yếu hoặc ngồi tù, mà đến hỏi han đâu?"
Đức Vua sẽ đáp lại rằng: "Ta bảo thật các ngươi: mỗi lần các ngươi làm như thế cho một trong những anh em bé nhỏ nhất của Ta đây, là các ngươi đã làm cho chính Ta vậy."  (Mt 25,31-40)

Lễ Giáng Sinh _ con người

CON NGƯỜI
Ngày nay, con người là một vấn đề được chú ý nhiều nhất. Càng ngày những công trình bác ái càng được phát huy sâu rộng. Càng ngày người ta càng cảm thấy sự tôn trọng và thăng tiến con người là một yếu tố cần thiết làm nên văn minh, cũng như làm cho dân giàu nước mạnh. Lý tưởng mà con  người mơ ước và theo đuổi mỗi ngày một cao đẹp và phong phú hơn. Từ đó, chúng ta đi vào mầu nhiệm giáng sinh.
Thực vậy, với mầu nhiệm giáng sinh, thì yếu tố con người cũng là yếu tố hàng đầu. Bởi vì cái giá mà Thiên Chúa đã trả để giải quyết vấn đề con người chứng tỏ con người thực là quan trọng. Đúng thế, trong kinh Tin Kính chúng ta vốn hằng tuyên xưng: Vì loài người chúng tôi và để cứu rỗi chúng tôi, Người đã từ trời xuống thế.
Theo thánh Gioan diễn tả, thì Ngôi Lời đã hoá thành nhục thể. Thiên Chúa đã xuống thế, mặc lấy thân phận con người, hoà mình vào những thực tại của kiếp người. Và để chia sẻ cuộc sống con người, Ngài đã trở nên giống chúng ta, ngoại trừ tội lỗi. Thiên Chúa đã bước xuống phận con người, để con người được tiến lên ngôi Thiên Chúa.
Ngài đã cùng với những người thành tâm thiện chí phấn đấu đẩy lùi những gì là xấu xa và phát huy những gì là tốt đẹp, xứng với phẩm giá con người.
Như thế, con người chính là đối tượng của mầu nhiệm giáng sinh, chính vì mỗi người chúng ta mà Ngài đã đến, đến để giúp chúng ta tìm được hạnh phúc ở đời này và đời sau. Hơn thế nữa, cũng chính vì con người mà Ngài đã đổ ra cho đến giọt máu cuối cùng trên thập giá, để cứu chuộc chúng ta, tha thứ cho chúng ta, trả lại cho chúng ta địa vị làm con cái Chúa, đã mất đi vì tội lỗi và cho chúng ta được thừa hưởng phần sản nghiệp Nước Trời.
Mỗi khi chúng ta giúp đỡ người khác, nhất là những người nghèo túng và khổ đau, thì đó là chúng ta đã cộng tác với Chúa, hay nói một cách mạnh mẽ hơn, thì đó là chúng ta đã giúp đỡ cho chính Chúa vậy.
Cái nhìn lạc quan trên đây giúp chúng ta phấn khởi để cùng nhau tích cực góp phần giải quyết vấn đề con người hôm nay, nhất là những kẻ bị xã hội ruồng bỏ. Nếu chúng ta biết rằng vấn đề con người là quan trọng đến nỗi chính Thiên Chúa đã phải dấn thân, đã phải nhập cuộc để giải quyết, thì bất cứ ai thiện chí góp phần vào đều đáng được kể là cộng tác với Thiên Chúa, dù người đó không cùng một quan điểm, không cùng một niềm tin với chúng ta.

Lễ Giáng Sinh  


Tu đức _ cầu nguyện trước Chúa Hài Đồng

CẦU NGUYỆN TRƯỚC CHÚA HÀI ĐỒNG
1. Một việc tôi cho là rất quan trọng, khi mừng Chúa Giáng Sinh, đó là cầu nguyện. Cầu nguyện này được gợi ý từ Kinh Thánh. Kinh Thánh soi sáng cho tôi biết: Chúa Giáng Sinh nhắm mục đích được ở với loài người (x. Mt 1,23).
Nhờ soi sáng đó, tôi hiểu Chúa Hài Đồng nằm trong máng cỏ đợi mỗi người chúng ta hãy đón Người về căn nhà của mình. Nhà mà Người muốn đến thăm không phải là căn nhà vật chất, mà là tấm lòng của mỗi người chúng ta.
Với nhận thức như trên, tôi cầu nguyện với Chúa một cách hồn nhiên, “Lạy Chúa, xin mời Chúa đến căn nhà của con. Căn nhà của con là một tấm lòng hèn mọn. Xin Chúa ở lại đó. Xin Chúa coi đó như là căn nhà Chúa ngự”.
Tôi cầu nguyện như thế với tất cả tâm tình khao khát đợi chờ.
Tôi tin Chúa sẽ nhận lời tôi. Và, thực sự Chúa không chê bỏ ý nguyện chân thành tha thiết của tôi. Tôi nhận được sự trả lời của Chúa qua cuộc trao đổi thân thương trong nội tâm sâu thẳm.
Chúa nói, tôi trả lời. Tôi nói, Chúa trả lời. Nói và trả lời như những bước đi nhẹ nhàng của hai tình yêu, mặc dầu hai tình yêu ấy rất khác nhau.
Tôi xin ghi lại ở đây vắn tắt những bước đi nhẹ nhàng đó.
2.
Trước hết, Chúa cho tôi biết: Để đón Chúa vào căn nhà của tôi, thì căn nhà đó phải sạch sẽ.
Lời Chúa dạy làm tôi nhớ lại những gì thánh Gioan Tiền Hô đã giảng về bổn phận sám hối và sửa mình để đón Chúa (x. Lc 3,4-6).
Ơn Chúa dắt tôi xem lại căn nhà của tôi, tôi thấy căn nhà đó không sạch sẽ chút nào. Lý trí không sạch, ý muốn không sạch, trí nhớ không sạch, trí vẽ không sạch, tình cảm không sạch, giác quan không sạch.
Cảnh tội lỗi trong tôi khiến tôi khiêm tốn. Sự khiêm tốn đã giúp thánh vương Đavít cầu nguyện: “Lạy Chúa, xin lấy lòng nhân hậu xót thương con, mở lượng hải hà xoá tội con đã phạm” (Tv 50,3). “Xin tạo cho con một tấm lòng trong trắng, đổi mới tinh thần cho con nên chung thuỷ” (Tv 50,12).
Tôi cũng mượn lời trên đây của thánh vương Đavít để tỏ bày sự sám hối của tôi. Hơn nữa, tôi còn dựa vào lời khuyên của thánh Phêrô mà thưa với Chúa rằng: “Xin Chúa dùng máu châu báu của Chúa đã đổ ra, mà cứu chuộc con khỏi tội lỗi” (x. 1 Pr 1,19).
Khi tôi thưa với Chúa những lời trên đây, tôi nhận ra sự thực này: Làm cho tâm hồn mình nên sạch sẽ không chỉ là việc của thiện chí mà thôi, nhưng còn phải nhờ vào ơn Chúa. Tôi phải nhờ vào ơn Chúa, đó mới là yếu tố chính. Tôi dâng nhận định ấy lên Chúa. Tôi cảm nhận được sự dâng lên đó được Chúa đoái nhận như một của lễ đẹp lòng Chúa. Tôi cảm thấy Chúa gần lại sát bên tôi.
3.
Chúa cho tôi biết thêm ý Chúa: “Căn nhà sạch sẽ là một điều kiện tốt. Nhưng để Chúa đến và ở lại trong đó, tôi phải tỉnh thức”.
Lời nhắn bảo vắn tắt về tỉnh thức gói ghém rất nhiều điều Chúa đã dạy trong Phúc Âm. Được Chúa cho biết: Chúa sẽ đến căn nhà của tôi vào lúc bất ngờ. Chúa cũng sẽ đến đó dưới nhiều hình thức bất ngờ. Bất ngờ, nghĩa là Chúa đến không theo giờ tôi định cho Người, mà theo giờ nào Chúa muốn. Bất ngờ, nghĩa là Chúa đến không theo hình thức mà tôi tưởng, như dưới hình thức cao sang, nhưng dưới hình thức mà chính Người chọn, có thể như dưới hình dạng của một người thân thương, hay như một biến cố thảm thương.
4.
Tôi hiểu sự tỉnh thức mà Chúa nhắn bảo là điều kiện xác đáng và rất quý giá. Nhưng, khi nhìn vào chính mình, tôi thấy mình quá yếu đuối.
Tôi nhớ lại các tông đồ Chúa tối ngày thứ Năm Tuần thánh. Sau khi được chịu chức thánh và được dự thánh lễ tiệc ly, với bao nhiều điều Chúa dặn dò tâm huyết, các ngài đã cùng với Chúa vào vườn Cây Dầu. Ở đó Chúa yêu cầu các ngài hãy tỉnh thức và cầu nguyện. Nhưng các ngài đã ngủ. Không phải vì các ngài không muốn vâng lời Chúa. Nhưng vì các ngài quá yếu đuối, không sao cưỡng lại được nhu cầu nặng nề của thân xác.
Tôi lạm phép đưa ra trường hợp yếu đuối trên đây của các tông đồ, để thưa với Chúa về sự yếu đuối của tôi. Sự yếu đuối của tôi còn nặng nề và đáng trách hơn sự yếu đuối của các tông đồ. Sự yếu đuối của tôi là một thứ bệnh tật rất khó trị, hầu như không thể chữa khỏi. Tôi sực nhớ lời Chúa phán: “Người khoẻ mạnh không cần đến thầy thuốc, người đau ốm mới cần” (Lc 9,12). Lời Chúa cho tôi niềm tin vào lòng xót thương Chúa. Với niềm tin vững vàng, tôi xin Chúa đến chữa trị bệnh thiếu tỉnh thức của tôi. Tôi vui mừng được Chúa thương chữa trị. Chữa trị của Người là sự tha thứ đầy xót thương.
Trong giây lát, tôi cảm nhận được Chúa chính là Đấng Cứu độ. Người là Đấng giàu lòng thương xót. Người đi vào tâm hồn tôi một cách âm thầm.
5.
Dần dần tôi cảm thấy trong tôi một thứ lửa thiêng bừng cháy. Tôi nhớ lại lời Chúa phán xưa: “Ta đến đem lửa vào mặt đất. Và Ta những ước mong phải chi lửa ấy bùng lên” (Lc 12,49).
Lửa ấy bừng cháy trong tôi làm cho tôi xác tín: Tôi được Chúa thương, tôi được Chúa cứu, tôi được Chúa gọi, tôi được Chúa sai đi, Chúa chính là Tin Mừng của tôi.
Để đáp lại tình Chúa xót thương vô vàn, tôi chỉ biết thưa với Chúa rằng: “Này con xin đến, để làm theo ý Chúa” (Dt 10,9).
Lời cầu xin phó thác ấy được Chúa trả lời tôi: Ý Chúa về tôi là tôi hãy tiếp tục ơn gọi của Đấng Cứu thế, đó là sống như một của lễ. Của lễ đó sẽ âm thầm, như lời Chúa phán xưa: “Thầy bảo thật các con, nếu hạt lúa gieo vào lòng đất, mà không thối đi, nó sẽ trơ trọi một mình. Còn nếu nó thối đi, nó mới sinh ra nhiều hạt khác” (Ga 12,24).
6.
Trên đây là chia sẻ của một người yếu đuối. Thiết tưởng nó thích hợp với mọi người bé mọn. Nó là một kỷ niệm cho tôi. Nó là một nhắn gởi cho những người bé mọn Chúa thương.
Chúa Giáng sinh sẽ đến và ở lại trong lòng mỗi người chúng ta. Miễn là chúng ta biết đón nhận Người. Người sẽ làm cho những người yếu đuối bé mọn trở thành nhân chứng tình yêu của Người. Người sẽ đưa chúng ta về Nhà Cha bằng con đường đơn giản là gắn bó mật thiết với Người.
Gắn bó mật thiết với Chúa Giêsu, để cùng với Người, trong Người và nhờ Người, chúng ta phục vụ yêu thương theo chương trình cứu độ của Chúa.
Lạy Chúa, xin thương đến thăm con và ở lại trong con.
ĐGM GB Bùi Tuần

Lễ Giáng Sinh  

Suy tư Giáng Sinh _ Hêrôđê

HÊRÔĐÊ
Những ngày qua, các bạn đã nghe những lời êm ái, tôi sợ rằng các bạn ngủ quên đi mất. Tôi muốn đánh thức các bạn. Ít ra là những ai đồng quan điểm với tôi. Các bạn đã nghe nhiều người kể lại về những điều họ đón nhận được nơi Giêsu. Chưa nghe ai nói đến những điều phiền toái mà Giêsu đã mang đến. Một trong những người bị rắc rối từ khi Giêsu sinh ra, đó là tôi: Hêrôđê.
Người đạo sĩ lúc nãy nói rằng người ta dễ thức tỉnh vì quyền lợi hơn là vì niềm tin, ông tưởng rằng đó là một khám phá độc đáo. Thực ra, điều đó chẳng có gì lạ, rất bình thường nữa là khác. Tôi đã thức tỉnh vì quyền lợi, đúng như vậy, và tôi cũng chẳng cần phải giấu giếm chuyện đó.
Tôi là vua, nhưng không phải là một ông vua cha truyền con nối, mà nhờ sự phấn đấu của chính bản thân tôi. Các bạn còn nhớ chứ? Chính tôi là người đã cho trùng tu đền thờ Giêrusalem: Đấy! tôi là một nhân vật có uy tín trong giáo quyền, cũng như trong chính quyền.
Tóm lại, tôi thuộc loại người thực tế, biết mình muốn gì, biết mình cần đi đến đâu, và đủ thông minh để gạt bỏ mọi trở ngại trên đường mình đi.
Bây giờ tôi nói đến chuyện Giêsu sinh ra.
Có mấy đạo sĩ đến nói cho tôi biết rằng họ đã nhận ra dấu hiệu của vua dân Do thái mới sinh ra. Vị vua này là đấng Mêssia mà các tiên tri đã từng loan báo. Thú thật, tôi không tin nổi chuyện này. Vì lời loan báo của tiên tri Isaia đã có cách đây 700 năm rồi. Biết bao nhiêu thế hệ chờ đợi, mà có thấy gì đâu. Vậy thì không có lý gì ngày hôm nay đấng Messia lại xuất hiện.
Vả lại, thời buổi này đang là lúc ổn định. Chúng tôi bị người La Mã đô hộ thật đấy, nhưng thời gian khó khăn lúc đầu đã qua rồi, bây giờ thì người ta đã quen. Ngoài món thuế phải nộp thường xuyên cho Rôma, nói chung, đời sống dân chúng cũng thoải mái, mọi sinh hoạt đều bình thường. Trừ một vài nhóm Zélote ngông cuồng quá khích, còn lại số đông dân chúng chỉ muốn yên thân làm ăn sinh sống. Chẳng ai hoài công trông chờ một Đấng Giải Phóng làm chi nữa. Hiện trạng của xã hội thời tôi là thế đó. Với cương vị là vua, là người lãnh đạo, tôi muốn duy trì tình trạng ổn định đó. Vậy mà mấy ông đạo sĩ ở đâu đến đã làm rối beng hết mọi sự. Dân chúng bắt đầu phao tin đồn nhảm. Cuộc sống yên hàn ở Giêrusalem bắt đầu rục rịch xáo trộn. Nhiều người đã ngồi mơ tưởng đến những chuyện viễn vông, và tệ hơn nữa, có người đã dám nhỏ to về ngôi vua của tôi.
Trước tình hình đó, tôi phải làm một cái gì để dập tắt những mầm mống phản loạn. Các bạn còn nhớ chứ? Tôi đã ra lệnh giết các đứa bé từ hai tuổi trở xuống trong phạm vi Bêlem. Với cái chết của chúng, dư luận bất lợi cũng tiêu tan. Có thể sẽ có người cho tôi là tàn ác, khát máu, khi ra lệnh giết các trẻ em vô tội. Câu trả lời của tôi là thế này: “thà rằng một số đứa con nít hy sinh còn hơn là để sống sót những mầm móng sẽ gây rối loạn cho cả xã hội Do Thái sau này.”! Đạo đức và những tình cảm nhỏ nhặt đôi khi phải nhường bước cho sự tính toán khôn ngoan, nhất là trong cái nhìn của một người có trách nhiệm lãnh đạo như tôi.
Các bạn là những người bị Giêsu lôi cuốn, nên có thể sẽ cho rằng tôi sai lầm khi không đón nhận Giêsu, tôi mù quáng vì đã không chịu đến gặp Giêsu để được đổi mới cuộc đời...
Coi chừng các bạn đang nói chuyện lý thuyết đấy: Thử đặt vào địa vị của tôi, các bạn sẽ thấy. Đến với Giêsu, có nghĩa là rời bỏ cung điện của mình. Đi theo mấy tên đạo sĩ kia, có nghĩa là phải chấp nhận Giêsu là vua dân Do Thái, thế ngai vàng của tôi hiện giờ thì sao?
Rõ ràng là việc Giêsu sinh ra đã gây cho tôi nhiều rắc rối. Cũng như bao nhiêu lần gặp khó khăn khác, tôi phải suy nghĩ và chọn lựa: Một là Giêsu, hai là chính mình. Tôi đã quyết định dứt khoát: tôi đã chọn chính mình.
Các bạn thấy rằng cuối cùng tôi đã gạt câu chuyện giáng sinh sang một bên. Và nếu cần, tiếp tục thực hiện một vài biện pháp mạnh để dập tan những rắc rối có thể có.
Các bạn hãy tin tôi đi. Đừng bị lệ thuộc vào những tình cảm vụn vặt, hãy biết suy tính khôn ngoan trong cuộc sống, và các bạn sẽ thành công. Tôi đã sống như thế và tôi đã thành công.
LỜI ĐÚC KẾT
Hêrôđê đã sống như vậy và ông đã thành công. Quả thật ông đã ngồi vững trên ngai vàng cho đến chết. Nếu chúng ta hiểu sự thành công theo quan điểm của ông, thì Đức Giêsu đã thất bại, thất bại một cách chua cay: Ngài đã được gì? Tiền tài? Không!! Danh vọng? Không!! Chức tước? Không!! Ngai vàng của Ngài là thập giá.
Vấn đề của Hêrôđê cũng là vấn đề của chúng ta: chọn lựa chính mình làm vua hay chọn Đức Giêsu làm vua. Ngài vẫn còn đó và gọi mời, nhưng lời kêu mời của Ngài cũng nhè nhẹ như tiếng hát của thiên thần đêm Noel, mơ hồ như ánh sao của đạo sĩ lúc ẩn lúc hiện: một lời kêu mời vừa đủ rõ để chúng ta đón nhận nhưng không trói buộc chúng ta nên chúng ta có thể gạt qua một bên, như Hêrôđê.
Dù sao, những câu chuyện được nghe đều mang âm hưởng của cuộc sống hôm nay. Ngày hôm nay, vẫn còn những con gái của chủ quán, ý thức rằng mình đang thiếu thốn một cái gì chưa thể đặt tên, rồi thức giấc trong đêm hướng lòng về hài Nhi để nhận lấy ánh sáng và nụ cười. Ngày hôm nay, vẫn còn những “con lừa” đến bên cạnh Hài Nhi để phục vụ, rồi dần dà thông cảm yêu thương anh em mình, những người “có sừng” nhưng tốt bụng. Ngày hôm nay, vẫn còn những đạo sĩ thứ nhất, những người tin tưởng vào Đức kitô, bước về với Ngài qua những tháng ngày đen tối, qua những tâm trạng trống rỗng và nguôị lạnh, nhưng chắc chắn rằng Ngài sẽ trung thành chờ đón ở cuối đường. Và ngày hôm nay cũng vẫn còn không ít Hêrôdê, những người đã gạt câu chuyện Giáng Sinh của Giêsu qua một bên, và nếu cần, thực hiện một vài biện pháp mạnh để đập tan những tiến rên la nho nhỏ trong lòng, để tránh những phiền toái của cuộc đời.
Trong mùa Giáng-Sinh này, chúng ta sẽ là ai? Là con gái chủ quán? Là con lừa bên máng cỏ? Là người đạo sĩ thứ nhất hay chúng ta là Hêrôđê? Và tùy thuộc ở câu trả lời của một người mà niềm vui Giáng Sinh có đến với chúng ta hay không.
Đúng là niềm vui Giáng Sinh đã được ban cho, nhưng chúng ta cần phải đến với cõi lòng trống rỗng như người đạo sĩ thứ tư thì mới còn chỗ để cho niềm vui Giáng Sinh lấp đầy. Có như thế thì lời loan báo cho mục đồng mới trở nên lời loan báo cho chúng ta: “Này, ta đem đến cho các ngươi một niềm vui to tát: hôm nay Đức Kitô đã sinh ra cho các ngươi.” (Lc 2, 10).
Vâng, cho chúng ta! Cho mỗi một người trong chúng ta!
Trần Duy Nhiên

Nói với chính mình _ Noel nghèo

NOEL NGHÈO
  Noel những năm trước tôi đói hòa bình. Noel năm nay, tôi vẫn đói hòa bình, lại còn thêm đói ăn.
  Cái đói nào cũng khổ.
  Đã đói lại còn lo. Lo không biết làm sao để hết đói. Lo không chừng xung đột lại tái phát.
  Đói nên lo, lo nên buồn.

Nói với chính mình _ tôi cũng sẽ khinh Chúa

TÔI CŨNG SẼ KHINH CHÚA
ĐGM Bùi Tuần 
 
   Đôi khi quỳ trước ảnh Thánh Gia tôi nghĩ tới Chúa Giêsu, Đức Mẹ và Thánh Giuse xưa đã sinh sống khó nghèo. Tôi thấy thương các Ngài.
  Tôi nghĩ giá như tôi được gặp các Ngài hồi đó, tôi sẽ phục vụ các Ngài tận tụy biết mấy. Tôi sẽ lo cho các Ngài từng ly từng tí. Tôi sẽ nhường căn phòng của tôi cho Thánh Gia. Tôi sẽ liệu đủ mùng mền, đủ đồ đạc, đủ mọi tiện nghi cho các Đấng. Tôi sẽ rất vui mừng được nhịn ăn, bỏ ngũ để phục dịch hầu hạ Thánh Gia suốt ngày đêm. Tóm lại, tôi sẽ làm hết sức mình để các Ngài được vui.

Suy tư giáng sinh _ nước mắt mùa đông

Nước mắt mùa Đông
Thi thoảng vẫn còn vài chiếc lá sót lại rơi lạc lõng mặc dù trời đã vào Đông. Bầu trời nắng đục. Se lạnh. Man mác buồn. Có chút lãng mạn thi sĩ sẽ thấy chất thơ quanh đây cơ man mà kể. Hơi lạnh như ướp vạn vật cứng lại. Sương đọng thành giọt rơi xuống nghe rõ mồn một đủ làm rạn nứt sự yên tĩnh ban mai. Căn nhà lúc này trở nên hoang vu hơn. Thục Nhi dậy sớm để học bài. Trời chưa sáng rõ. Cố tập trung ôn bài mà chữ nghĩa cứ chạy nhảy lung tung.

NÓI VỚI CHÍNH MÌNH _ hòa bình bắt đầu xây dựng từ đâu


HOÀ BÌNH BẮT ĐẦU XÂY DỰNG TỪ ĐÂU
“... Bình an dưới thế cho người thiện tâm’’
Lời kinh của thiên thần trong đêm Giáng Sinh đã trở thành đầu kinh “ Vinh Danh’’ trong Thánh Lễ.
Lời ca đó, tôi nghe và đọc hoài từ nhỏ tới giờ, không biết đã mấy chục ngàn lần.
Còn nhỏ, tôi đã đọc những lời đó giữa những tin của đại chiến.
Lớn lên, tôi đọc lời đó giữa cảnh đấu tranh Cách Mạng Mùa Thu.
Trưởng thành, tôi đọc lời đó trong khói lửa chinh chiến và hôm nay tôi đọc lời đó bên một chân trời còn vang tiếng súng.
Bình an đâu?
“Bình an dưới thế cho người thiện tâm’’.
Càng nghe tôi càng thấy lòng chua xót. Chua xót như phải nhìn một bất lực của thiện chí, như chứng kiến sự thắng thế của bạo tàn.
Tôi muốn oán thù những người đã gây nên cuộc chiến.
Tôi muốn tiêu diệt những người gieo rắc đau thương.
Tôi coi họ là những người phá hoại hòa bình.
Nhưng, chính trong cảm nghĩ đó tôi mới chợt nhìn thấy rằng: Nếu tôi oán thù, nếu tôi căm giận, nếu tôi ước muốn tiêu diệt kẻ khác thì chính tôi lại là người đang mất bình an, đang phá hoại hòa bình.
Thì ra trách nhiệm đánh mất sự bình an không phải bắt đầu tìm ở nơi người khác, mà phải bắt đầu tìm ở trong tôi. Khởi điểm xây dựng hòa bình là chính lòng tôi.
Xây dựng làm sao đây?
Thiên Thần bảo: Có thiện tâm sẽ có hòa bình.
Thiện tâm là tôn trọng công lý. Nghĩa là chu toàn bổn phận đối với Chúa và tha nhân.
Thiện tâm là biết yêu thương. Thương yêu là cho đi sự tốt lành bằng ước muốn, thái độ, việc làm và tiền của. Và vì thương yêu là cho đi sự tốt lành, nên tôi phải biết tha thứ, chịu đựng, phải biết thông cảm, không được phán đoán xấu cho ai, không được nói hành, nói bôi lọ một ai.
Do đó, thiện tâm đòi hỏi phải khiêm nhường như trẻ thơ vô tội, không ác ý, thù hằn, không kiêu căng, ích kỷ.
Chúa Giêsu Hài Đồng trong máng cỏ là hình ảnh bình an, vì Ngài bé nhỏ, vì Ngài khiêm nhường.
Tôi phải bắt chước Ngài. Và tôi phải bắt đầu xây dựng ngay tại lòng tôi.
Lạy Chúa, xin giúp con biết cố gắng tự thắng chính mình, tự thắng ích kỷ và kiêu căng để thực hiện công lý và tình thương, xây nền cho hòa bình chân chính.
ĐGM Bùi Tuần 

Sống đức tin _ những năm tôi cô đơn


NHỮNG NĂM TÔI CÔ ĐƠN
Ngày ngày ra chợ tôi vẫn gặp một ông lão ăn xin mắc võng nằm ở vỉa hè, tháng nắng hết rồi đến tháng mưa, mùa hè qua đến mùa đông tới… ông lão cứ nằm đó.  Còn kẻ qua người lại, thì nhìn thấy rất là bình thường, như không có chuyện gì xảy ra.  Nhưng mùa đông năm nay lạnh hơn mọi năm, ông lão ăn xin ngày một yếu đi, đôi mắt ông đã lòa, và tay ông mò mẫm lần bước để đi.
Hôm nay tôi ra chợ, đứng lại nhìn ông lòng thầm hỏi: không biết ông ấy ở đây từ bao giờ? Tôi chỉ biết ông không đói, không khát, và không áo quần rách … vì hình như có ai đó đã ‘động lòng trắc ẩn’ giúp ông rồi; nhưng tôi chắc đêm nay ông sẽ lạnh, vì không ai đưa ông vào nhà, tôi thầm nhủ như vậy. 

Suy tư lễ Giáng Sinh _ Internet của Chúa

INTERNET CỦA CHÚA
Đường lối hoạt động của Chúa Cứu Thế, là nối trời với đất, nối lòng người với nhau…
Lm. HK

Suy tư giáng sinh _ hãy làm người với nhau

HÃY LÀM NGƯỜI VỚI NHAU
Năm 1994, một bức ảnh làm cả thế giới đau lòng. Đó là bức ảnh đoạt giải Pulizer của nhà báo Kevin Carter, chụp tại Sudan.