Giáo lý _ 10 điều răn _ câu 99

Bài 14. CHỚ KHINH THƯỜNG DANH CHÚA
(ĐIỀU RĂN THỨ II)
99.      Tội phỉ báng Danh Chúa là gì?
Phỉ báng, còn gọi là lộng ngôn, phạm thượng, là những lời nói xúc phạm đến sự thánh thiện của Thiên Chúa, xúc phạm đến các thánh, đến Giáo Hội... như gán cho Chúa những điều không xứng với Ngài, hoặc nói về Chúa và nói với Chúa bằng giọng điệu khinh thường và kiêu ngạo: “nếu ngươi là Con Thiên Chúa, hãy xuống khỏi thập giá đi, và chúng ta sẽ tin ngươi”...
Tội này cũng bao gồm việc nói phạm đến các thánh, như gán cho các ngài những tính mê nết xấu, chế nhạo sự tôn kính các ngài, không công nhận những đặc ân của Đức Mẹ; nói xấu Giáo Hội, về giáo lý, các điều răn của Hội thánh.
“Lộng ngôn là một tội nặng". [1] "Lộng ngôn là xúc phạm đến Thiên Chúa trong lòng hay ngoài miệng bằng những lời hận thù, than trách, thách thức; là nói xấu Thiên Chúa, bất kính trong lời nói, và lạm dụng Danh Thánh Thiên Chúa" [2] 
Tội nói lộng ngôn cũng bao hàm “những lời nghịch với Hội Thánh của Đức Kitô, các thánh và những sự thánh … nại đến Danh Thiên Chúa để che đậy những hành vi tội ác, để bắt các dân tộc làm nô lệ, để tra tấn hoặc giết người. Lạm dụng Danh Thiên Chúa để phạm tội ác là gây cớ cho người ta khước từ tôn giáo”. [3]
Cũng là phỉ báng Danh Chúa là tội nhân danh ma quỉ mà thề. Đó là tội nặng xúc phạm đến Chúa vì coi những kẻ dối trá lại đáng tin hơn Chúa.