Bài 13. TÔN TRỌNG DANH CHÚA
(ĐIỀU RĂN THỨ II)
Trong cuộc sống xã hội, tên được dùng để thay thế cho người: Nhân danh ai để nói một điều gì thì cũng giống như để chính người đó nói qua miệng mình; xúc phạm đến danh dự của ai là xúc phạm đến chính người đó.
Người Do thái coi trọng danh xưng cách đặc biệt: Tên không chỉ diễn tả con người, mà tên chính là người. Vì thế, việc đặt tên diễn tả quyền làm chủ, gọi tên ai là có quyền trên người đó: “Thiên Chúa đã gọi ánh sáng là Ngày, còn đêm tối Người gọi là Đêm”; Chúa đã cho Ađam làm chủ cai quản vạn vật khi sai ông “đặt tên cho mọi thú vật và chim trời cùng mọi dã thú”. (St 2,20)
Chúng ta phải kính trọng Danh Chúa như là kính trọng Ngài: "Danh Chúa là thánh. Vì vậy con người không thể lạm dụng Danh đó. Họ phải ghi nhớ Danh đó trong sự thinh lặng tôn thờ đầy yêu mến. Chỉ được nhắc đến Danh Chúa trong lời nói của mình để chúc tụng, ca ngợi và tôn vinh Danh Chúa". [1]