CHÚA NHẬT 4 PHỤC SINH – Năm A
CHÚA NHẬT
CHÚA CHIÊN LÀNH
Cầu cho ơn thiên triệu Linh Mục
và Tu sĩ
Lời Chúa: Cv 2,14a.36-41; 1Pr
20b-25; Ga 10,1-10
Ông viết một cuốn sách tường thuật lại cuộc vượt ngục của ông, cuốn Dry Guillotine. Cuốn sách đó đã trở nên một best-seller với hàng triệu ấn bản trong một thời gian ngắn, và được các nhà xã hội học và giới văn học của Mỹ đặc biệt quan tâm, vì nhờ đó mà họ biết đến số phận bi thảm của các tù nhân.
Trong lúc loay hoay tìm cành khô đốt lửa, họ bắt gặp một ngôi mộ nhỏ với một thánh giá đẽo gọt sơ sài nằm dưới một đám dây leo chằng chịt. Trên hòn đảo này, ngôi mộ là chuyện bất thường, vì ở đây tù nhân nào chết cũng bị đưa ra biển vứt làm mồi cho cá mập cho gọn.
Khi trại Oraput được lệnh đóng cửa vì bệnh dịch, ông xin được di chuyển đến đảo Saint-Louis, nơi biệt giam những tên bị hủi, một thế giới hoàn toàn cách ly với xã hội con người. Hằng tuần, một tên cai ngục đáp ca-nô vứt bừa lên bãi cát một bao thực phẩm rồi chuồn thẳng. Gầy gò như cây đinh, nhưng ông vẫn chăm sóc bọn người hủi không mệt mỏi.
- Chính tôi đã giết mụ góa Duval. Biết mụ vừa nhận một món tiền khá lớn. Tối hôm đó, tôi khoác chiếc áo dòng đánh cắp của cha và đến bấm chuông. Thấy tà áo đen thấp thoáng, mụ tin tưởng vội ra mở cổng. Khi nhận ra rõ mặt, mụ hãi quá định gào lên cầu cứu, buộc lòng tôi phải siết cổ mụ. Quay lại nhà nguyện tôi chạm mặt ngay với cha Pierre. Người biết tôi vừa làm một cú dại dột. Sau khi nghe tôi xưng tội, cha khuyên tôi nên ra đầu thú. Lúc bọn "cớm" đến bắt cha, dù nắm rõ bí ẩn của vụ án, cha vẫn tuân thủ giới luật im lặng của Chúa. Chấp nhận 1 bản án chung thân như một tông đồ tử đạo, không hé răng khai báo. Các cậu hãy giải oan cho cha để tôi ra đi thanh thản.
Suy niệm: “Tôi muốn hỏi các bạn: Tại sao Giáo Hoàng lại dùng gậy? ... Tôi nghĩ các bạn sẽ trả lời: Bởi vì ngài già rồi? Thay vào đó, câu trả lời đúng là thế này: Bởi vì ngài là một “mục tử!” Chăn chiên thì cần dùng một cây gậy để hỗ trợ cho mình và cũng sử dụng nó để duy trì trật tự trong đàn chiên của mình” (Đức Gioan Phaolô II, 1998). Với cây gậy trên tay cùng với tình thương yêu, tinh thần trách nhiệm, người mục tử chăm sóc và bảo vệ đàn chiên đến nỗi “tôi biết chiên của tôi và chiên của tôi biết tôi.” Đức Giêsu tự nhận mình là “Mục Tử nhân lành” không chỉ do Ngài đã “hy sinh mạng sống mình cho chiên,” nhưng còn bởi một nỗi niềm vẫn canh cánh bên lòng: “Tôi còn có những con chiên khác không thuộc về ràn này. Tôi cũng phải đưa chúng về.” Mong ước lớn lao nhất của Ngài là “sẽ chỉ có một đoàn chiên và một mục tử.”