Mark Link _ Lời Chúa thứ tư tuần 22 thường niên

TUẦN 22 – THỨ TƯ
Bài đọc 1 năm lẻ
“Tin Mừng này đang sinh hoa trái và lớn lên trên toàn thế giới như thế nào, thì nơi anh em cũng vậy, từ ngày anh em được nghe nói và nhận biết ân sủng của Thiên Chúa thực sự là gì.” (Cl 1,6)
Trong thế chiến thứ hai, để chuẩn bị cho lễ hội vụ mùa, một giáo đoàn Anh Quốc đã trang hoàng nhà thờ với những bông bắp chín. Tối hôm đó, bom đạn phá hủy ngôi nhà thờ và nó vẫn nằm yên đó suốt mùa đông dài. Khi mùa xuân đến, mầm bắp bắt đầu nảy mầm từ đống đá sỏi. Chúng lớn nhanh qua mùa hè, và khi mùa thu tới, giáo đoàn đã thu hoạch được những trái bắp vàng. Tin Mừng cũng tương tự như những trái bắp đó. Không gì có thể ngăn cản nó nẩy sinh hoa trái. Trong bài đọc hôm nay, chúng ta thấy tín hữu Côlôsê đang sống và làm chứng cho điều này.
Câu trả lời của tôi là gì đối với việc chậm sinh hoa trái của Tin Mừng?
Hy vọng là sức mạnh thúc đẩy tâm trí chúng ta mở tung mọi cánh cửa (Thomas Wilder)

Bài đọc 1 năm chẵn
“Mỗi người đã làm theo khả năng Chúa ban… Vì thế, kẻ trồng hay người tưới chẳng là gì, nhưng Thiên Chúa, Đấng làm cho lớn lên, mới đáng kể.” (1Cr 3,5-7)
Irene Champernowne nói rằng câu ngạn ngữ bà yêu thích nhất là câu ngạn ngữ của một người Ả rập ở ngôi làng miền núi Lebanon viết cho bà. Câu ngạn ngữ thế này: “Tôi phải đưa mặt ra trước sóng gió và gieo hạt trên nơi cao.” Irene thích câu này, bởi vì nó nhắc cho bà rằng Thiên Chúa có thể làm những việc vĩ đại với những hạt giống chúng ta gieo. Do đó, công việc của chúng ta là đương đầu với sóng gió và hãy gieo giống. Điều này không dễ vì ít khi chúng ta thấy được hoa trái từ những nỗ lực của mình. 
Irene nói: “Nhưng ngay cả khi chúng ta không thấy, thì người khác sẽ thấy và sẽ biết ơn chúng ta.” Hạt giống chúng ta gieo là món quà chúng ta dâng lại cho Thiên Chúa trong niềm biết ơn vì những gì Ngài ban tặng cho chúng ta.
Hôm nay, tôi gieo được hạt giống gì?
Thiên Chúa chờ đợi để thu hoạch những bông hoa cũa Ngài, như món quả từ bàn tay con người dâng lên (Rabindranath Tagore)

Bài Tin Mừng
“Sáng ngày, Chúa Giêsu đi ra một nơi thanh vắng đề cầu nguyện.” (Lc 4,42)
Catharine de Hueck Doherty đến Canada với tư cách một người tị nạn Nga. Sau khi chồng chết, bà sắp xếp việc học hành cho đứa con trai, bà đã bán đi mọi thứ và đến sống trong khu ổ chuột Toronto. Tại đây, bà phục vụ những kẻ vô gia cư bị xã hội ruồng bỏ. sau đó bà viết một cuốn sách với tựa đề “Sa mạc.” Sa mạc không có nghĩa là một nơi nào đó, nhưng là một nơi cô tịch, ở đó con người có thể cầu nguyện liên tục trong thanh vắng. Cũng như Chúa Giêsu, Catharine đã tìm nơi thanh vắng để cầu nguyện và suy gẫm.
Nhà thơ hiện đại Carl Sandburg nói: “Một trong những điều cần thiết nhất ở Mỹ, đó là khám phá ra những nơi thanh vắng tưởng tượng.” Nhận xét này khiến tôi tự hỏi: Sandburg có ý gì khi nói thế?
Cô tịch giúp chúng ta nhận ra mình là ai, còn xã hội cho ta thấy mình là gì. (Josh Billings)