Mark Link _ Lời Chúa thứ hai tuần 9 thường niên

THỨ HAI - TUẦN 9
Bài đọc 1 Năm lẻ
[Sách Tôbia là một câu truyện ngắn về một gia đình Do thái bị phát lưu sang Assyria. Tôbia vẫn trung thành với niềm tin của mình, đến nỗi, như anh nói:] “Những người lân cận nghĩ tôi là điên dại” (Tb 2,8).
Sau khi vua Salomon chết vào năm 922 trước Công nguyên, một cuộc nội chiến đã chia 12 chi tộc Israel thành những quốc gia đối nghịch: Bắc và Nam. Năm 722 trước Công nguyên, quân Assyria và chiếm phương Bắc và bắt dân chúng đi đầy ở Assyria. Nhiều người Do thái bị phát lưu nhưng vẫn trung kiên với đức tin của họ. Gia đình Tôbia vẫn tin tưởng, ngay cả lúc họ bị những người lân cận chế giễu.
Tôi để người khác ảnh hưởng trong việc thực hành đức tin như thế nào? Bằng cách nào tôi vẫn trung kiên với đức tin?
“Phàm ai tuyên bố nhận Thầy trước mặt thiên hạ, thì Thầy cũng tuyên bố nhận người ấy trước mặt Cha Thầy, Đấng ngự trên trời” (Mt 10,32).

Bài đọc 1 Năm chẵn
Chúc anh em được tràn đầy ân sủng và bình an, nhờ được biết Thiên Chúa và Cháu Giêsu, Chúa chúng ta (2Pr 1,2).
Ý tưởng Kinh thánh về hòa bình không chỉ là vắng bóng chiến tranh, mà còn là sự hiện diện của mối liên hệ đúng đắn với Thiên Chúa. Đôi khi ta quên rằng hòa bình bắt đầu từ tâm hồn con người. Một câu ngạn ngữ Trung Quốc đã giải thích lý do tại sao: “Nếu có bình an trong tâm hồn, sẽ có vẻ đẹp nơi con người. Nếu có vẻ đẹp nơi con người, sẽ có hòa bình trong gia đình. Nếu gia đình thuận hòa, quốc gia sẽ trật tự. Nếu quốc gia trật tự, thế giới sẽ bình an.”
Mối quan hệ giữa tôi và Chúa đã thay đổi ra sao trong năm qua? Đâu là nhân tố đứa đến tình trạng này? Vì sao?
Đạt được bình an trong tâm hồn và quy tụ được nhiều người quanh bạn, bạn sẽ tìm gặp được ơn cứu độ (Thánh Seraphim).

Bài Tin Mừng
[Chúa Giêsu nói:] “Các ông chưa đọc câu Kinh thánh này sao? Tảng đá thợ xây nhà loại bỏ lại trở nên đá tảng góc tường” (Mc 12,10).
Vào thời của Benjamin Franklin, những cái đinh hình móng ngựa rất phổ biến. Chẳng hạn, bạn có thể tìm thấy chúng nơi đám bụi cây bên đường. Hầu như mọi người đều nghĩ rằng những cái đinh này không có hoặc có rất ít giá trị. Để kịch tính hóa điều trái ngược đôi khi cũng có thực, Franklin đã viết bài thơ sau đây:
Vì muốn cái ốc mà mất cái móng.
Vì muốn cái móng mà mất con ngựa.
Vì muốn con ngựa mà mất kỵ sĩ.
Vì muốn kỵ sĩ mà phải thua cuộc.”
Bài thơ của Franklin và lời dạy của Chúa Giêsu mời gọi tôi tự hỏi: Có phải đôi khi tôi đã đối xử với những người xung quanh như những kẻ không có hoặc có ít giá trị? Ai là người trong số đó? Người ấy có giá trị nào không?
Người phàm chỉ trông thấy điều đó trước mắt, còn Thiên Chúa trông thấy điều ẩn đáy lòng (1Sm 16,7).