TỪ VỰC SÂU CON KÊU LÊN CHÚA
Tôi như con người
ở dưới đáy vực sâu kêu lên Chúa. Sau cùng, tôi đã gặp được Chúa. Đó là điều tôi
xin được chia sẻ, như một nhân chứng hèn mọn.
1. Trong vườn Cây Dầu, tối thứ Năm Tuần thánh,
Chúa Giêsu đã trải qua một cơn buồn sầu xao xuyến rất kinh hoàng. “Người sấp mặt xuống đất, cầu nguyện rằng:
Cha ơi, nếu được, xin cho chén này rời khỏi con. Nhưng xin đừng theo ý con, mà
xin theo ý Cha” (Mt 26,39).
2. Chén, mà Chúa Giêsu xin Chúa Cha đừng bắt Ngài
uống, chính là cuộc khổ nạn sắp tới. Chúa Giêsu sợ cuộc khổ nạn mà Ngài biết
trước là rất đớn đau. Ngài muốn thoát khỏi. Chứng tỏ rằng cuộc khổ nạn là một
thực tế gây những đau đớn khôn lường. Ngài kêu xin Chúa Cha, đó là nguồn an ủi
và sức mạnh.
3. Những gì đã xảy ra cho Chúa Giêsu xưa, cũng đã
và đang xảy ra cho tôi. Khổ nạn của tôi là rất nhỏ. Nhưng đối với sức của tôi,
nó thực là lớn. Tôi sợ hãi. Tôi kêu lên với Chúa. Tôi kêu than, tôi kêu cầu,
tôi kêu rên, tất cả đều có nghĩa là tôi hy vọng vào Chúa. Tôi như con người ở
dưới đáy vực sâu kêu lên Chúa. Sau cùng, tôi đã gặp được Chúa. Đó là điều tôi
xin được chia sẻ, như một nhân chứng hèn mọn.
4. Từ vực sâu của những
người tội lỗi, tôi
kêu lên Chúa.
Chỗ ở của những người tội lỗi là vực
thẳm tối tăm. Tôi ở
chung với họ, tận đáy vực thẳm. Từ đó, tôi kêu Chúa: “Lạy Chúa, xin thương xót con.”
Tôi kêu thảm thiết. Và Chúa đã trả lời tôi.
Người đã bước xuống. Ngài đã cứu tôi. Tôi nghe Người nói: “Người
khoẻ mạnh không cần thầy thuốc. Người đau ốm mới cần. Tôi không đến để kêu gọi
người công chính, mà để kêu gọi người tội lỗi” (Mc 2,17). Tôi cũng nhớ lại
lời thánh Phêrô: “Anh em đã được cứu chuộc
nhờ máu châu báu của Con Chúa vẹn toàn, vô tì tích là Đức Kitô” (1Pr 1,19).
Trong đáy vực sâu, Chúa đã gọi tên tôi,
Chúa đã lấy máu của Người, mà xoá tội cho tôi. Tôi xin làm chứng điều đó.
5. Là kẻ tội lỗi, tôi cũng còn là kẻ nghèo túng
Từ vực sâu của
những người nghèo túng, tôi kêu lên Chúa.
Nghèo túng trong tôi gồm đủ mọi
thứ thiếu thốn như
nghèo sức khoẻ, nghèo tài đức, nghèo uy tín. Những người nghèo cũng ở trong một
vực thẳm. Tôi ở chung với họ. Từ đáy vực thẳm đầy thê thảm ấy, tôi kêu lên Chúa
những lời van xin thống thiết. Chúa đã nhậm lời tôi. Người
đã bước xuống. Người đã ôm lấy tôi. Tôi được nghe lại những lời Người đã nói xưa: “Người mù xem thấy, kẻ què được đi, người
cùi được sạch, kẻ điếc được nghe, người chết sống lại, kẻ nghèo được nghe Tin Mừng”
(Mt 11,5-6).
Tôi là người tội lỗi, tôi là người bần
cùng. Với những tư cách đó, tôi đã gặp được Chúa từ những vực thẳm. Thêm vào
đó, tôi còn là kẻ bé mọn.
6. Từ vực sâu của
những kẻ bé mọn, tôi
kêu lên Chúa.
Kẻ bé mọn được hiểu là những kẻ bị đẩy
ra lề xã hội. Tôi đứng
chung giữa họ. Chúng tôi như rơi vào vực thẳm. Từ vực sâu ấy, tôi kêu lên Chúa.
Chúa đã bước xuống. Người đã ôm lấy tôi. Tôi được nghe lại lời Người đã phán xưa: “Mỗi lần các ngươi làm điều tốt cho một
trong những anh em bé mọn nhất của Ta đây, là các ngươi đã làm cho chính Ta vậy”
(Mt 25,40). Tôi cảm thấy tôi được thuộc về Chúa, chính vì tôi hèn mọn đã kêu cầu
Chúa.
Kinh nghiệm về sự kêu cầu từ ba vực sâu kể
trên đã giúp tôi kêu cầu từ một vực sâu khác, đó là vực sâu của những người cầu
nguyện và ăn chay đích thực trong âm thầm khiêm tốn.
7. Từ vực sâu của những
người cầu nguyện và ăn chay, tôi kêu lên Chúa.
Họ là những người cầu
nguyện và ăn chay một cách âm thầm theo như Chúa dạy (x. Mt 6,5-6. 16-18).
Khi cùng với họ cầu nguyện và ăn chay, như
xưa Chúa Cứu Thế đã làm trong hoang địa, tôi cảm thấy mình như đứng dưới đáy vực
thẳm vô hình. Từ đó tôi nhìn lên Chúa. Và Chúa cho tôi thấy Satan là ác thần rất
dữ tợn. Tôi kêu cầu Chúa. Chúa bước xuống. Người bảo vệ tôi. Tôi nghe Người quả quyết: “Giống quỷ này không chịu rút lui, nếu người
ta không ăn chay và cầu nguyện” (Mt 17,21).
8. Tất cả những gì tôi vừa diễn tả trên đây cho
phép tôi nhận ra ơn Chúa đã và đang ban cho tôi là rất lớn lao. Chúa dẫn đưa
tôi về Nước Trời qua hướng phục vụ cộng đoàn.
Tôi phục vụ cộng đoàn bằng cách tôi đồng hành với những người tội lỗi, bần cùng, bên lề
xã hội, và cùng với những người cầu nguyện và ăn chay.
Tôi phục vụ họ không phải chỉ là đồng hành,
mà còn là đi sâu vào những vực thẳm cuộc đời của họ.
Tôi phục vụ họ còn là cầu nguyện
và ăn chay¸ để cùng
với họ phó thác mình theo bước Chúa Giêsu là Đấng Cứu Thế. Chỉ có Người là Đấng
cứu chúng ta khỏi ác thần. Chỉ có Người là Đấng cứu chúng ta khỏi tội lỗi. Chỉ
có Người là Đấng cứu chúng ta khỏi mọi cản trở, để đưa chúng ta vào được Nước
Trời.
9. Hướng đi của cuộc đời tôi đã được rõ nét. Hướng
đó không dễ dàng chút nào. Tôi phải tỉnh thức và phấn đấu không ngừng, theo sự
hướng dẫn của Chúa Thánh Thần. Điều này chứng tỏ việc tăng cường đời sống nội
tâm là một nhu cầu quan trọng và cấp bách.
Tăng cường đời sống nội tâm đôi khi là phải
xây dựng lại đời sống nội tâm. Xây dựng lại đời sống nội tâm cũng chính là xây
dựng lại toàn thể con người của tôi về mọi mặt, để tôi trở thành một dụng cụ
ngoan ngoãn của Chúa, và là một của lễ dâng lên Chúa.
10. Trong
việc xây dựng lại con người của tôi, Chúa cho tôi thấy là tôi sẽ phải từ bỏ rất
nhiều, để cùng đi với Chúa trên con đường, mà nhiều khi tôi chẳng
muốn. Tôi nhớ
lại lời Chúa Giêsu đã nói với thánh
Phêrô: “Thực, Thầy bảo cho con biết:
Lúc còn trẻ, con tự mình thắt lưng lấy và đi đâu tùy ý. Nhưng khi về già, con sẽ
phải giang tay ra cho người khác thắt lưng cho, và dẫn con đến nơi con chẳng muốn”
(Ga 21,14).
Lạy Chúa, từ vực sâu con kêu lên Chúa, và
Chúa đã nhậm lời con.
Long
Xuyên, ngày 13.3.2015.