OAI HÙNG NHƯ ĐẠO BINH
CHỈNH TỀ HÀNG NGŨ!
Quan bảo cô: “Đẹp như cô mà sao lại dại dột đi theo một thứ
tôn giáo kỳ lạ như vậy???
Hãy bỏ Đạo đó đi và
tôi hứa sẽ cứu sống cô!”
Vào năm 1839 Giáo Hội Công Giáo tại Đại Hàn phải chịu bắt bớ thật gắt gao.
Trong số các chứng nhân Đức Tin gục ngã dưới lưỡi gươm ác nghiệt của triều đình phải kể đến số đông các tín hữu giáo
dân. Cái chết anh
hùng của các vị tử vì đạo được truyền miệng nhau
hầu khuyến khích
mọi người sẵn sàng
tuyên xưng Đức Tin
khi đến thời thuận tiện.
Sáu phụ nữ Công Giáo Triều Tiên
sau khi nghe thuật lại cái chết anh dũng của hai
giáo dân Công Giáo bỗng nẩy sinh
lòng sốt sắng và
bàn nhau tự đi nộp mình
cho quân lính để được chết vì Đạo. Ý kiến vừa đưa ra liền được mọi người chấp nhận.
Khi đến trước quân lính, một người trong
nhóm nói:
-
Các ông đang tìm các tín hữu Công Giáo,
thì đây, chúng tôi là người Công Giáo. Các ông hãy bắt và nộp cho quan!
Quân lính không tin điều họ nghe là
thật nên từ chối giải nộp các
bà. Sáu phụ nữ kiên
trì giải thích:
-
Chúng tôi là tín hữu Công Giáo thật! Bằng
chứng là chúng tôi mang trong mình Ảnh Thánh và tràng chuỗi Mân Côi đây!
Thấy vậy, bọn lính liền trói 6 phụ nữ Công Giáo và giải về tỉnh. Trong số 6 phụ nữ có cô
Luxia Kim, một trinh
nữ.
Trinh nữ Luxia Kim nổi bật về sự thông
minh, nét dịu dàng
và lòng can đảm. Trong
thời gian bị giam cầm, bị tra hỏi và bị đánh đập, cô
luôn tươi vui và
bình tĩnh khiến quan tòa phải ngạc nhiên. Năm ấy Luxia Kim bước vào tuổi 20. Quan bảo cô:
-
Đẹp như cô mà sao lại dại dột đi theo một
thứ tôn giáo kỳ lạ như vậy??? Hãy bỏ Đạo đó đi và tôi hứa sẽ cứu sống cô!
Cô Luxia Kim đáp:
-
THIÊN CHÚA là Đấng tạo dựng muôn loài.
Chính Ngài thống trị trời đất. Ngài là VUA Tối Cao và là CHA của mọi người. Làm
sao tôi có thể chối bỏ Đấng vừa là VUA vừa là CHA của tôi? Không! Thà chết ngàn
lần chứ tôi không thể chối bỏ THIÊN CHÚA tôi tôn thờ.
Quan lại nêu một số câu hỏi:
-
Ai dạy cô biết Đạo Công Giáo? Cô quen biết
với bao nhiêu người cùng Đạo? Tại sao cô chưa lập gia đình? Linh Hồn là gì và
cô không sợ chết sao?
Cô Luxia Kim lần lượt giải thích:
-
Mẹ tôi dạy cho tôi biết Đạo Thánh Đức
Chúa Trời
-
Đạo này nghiêm cấm việc tố cáo người khác,
nên tôi không thể nói cho quan biết là tôi có liên hệ với những ai
-
Tôi chưa tròn 20 tuổi vì thế xin quan đừng
lấy làm lạ tại sao tôi chưa lập gia đình. Hơn nữa, không thích hợp với một
trinh nữ khi phải trả lời về vấn đề hôn nhân, vậy xin quan đừng bao giờ điều
tra tôi về vấn đề này
-
Linh Hồn là bản thể thiêng liêng nên mắt
trần không thể trông thấy
-
Thật ra tôi rất sợ chết, nhưng vì muốn sống
thì phải chối Đạo, bỏ Chúa, do đó, dù sợ chết tôi vẫn chọn cái chết để khỏi chối
bỏ THIÊN ChÚA tôi tôn thờ.
Quan hỏi thêm:
-
Cô có trông thấy THIÊN CHÚA Trời Đất
không?
Cô Luxia Kim trả lời:
-
Những người dân quê sống nơi các làng mạc
xa xôi hẻo lánh, mặc dầu không trông thấy nhà vua, họ vẫn tin là đất nước có đức
vua cai trị. Riêng tôi, vì trông thấy trời đất cùng muôn vật nên tôi tin có một
Đấng Tối Cao dựng nên muôn vật muôn loài và chính Ngài là CHA của mọi loài thọ
tạo.
Ngày 20-7-1839, cô Luxia Kim cùng với 5 phụ nữ Công
Giáo Triều Tiên bị đưa ra pháp trường và bị xử tử vì
tuyên xưng là tín
hữu Công Giáo.
... Vị trinh nữ tử vì đạo thứ hai là Cô Luxia Phương.
Trinh nữ Luxia Phương chào đời trong
gia đình ngoại giáo
giàu có. Vì nhan sắc và vì
nổi tiếng đoan trang cô được chọn vào
hoàng cung làm tỳ nữ hầu hạ hoàng hậu Kim.
Trong số các tỳ nữ, cô Phương trổi vượt về sự nhanh
nhẹn, tính
dịu dàng
và đức cẩn trọng, nên được hoàng
hậu để ý và
yêu thương cách
riêng.
Sắc đẹp và nét đoan trang của tỳ nữ Phương cũng lôi kéo sự chú ý của hoàng tử trẻ tuổi Duy-Khương. Một ngày, hoàng tử gọi cô đến phòng
và dùng lời đường mật dụ dỗ. Nhưng cô Phương can đảm kháng
cự, nhất quyết bảo vệ sự trinh
khiết. Đức tính
cao đẹp này hẳn là một trong
những điều kiện thuận lợi đưa cô đến hồng ân
lãnh bí tích Rửa Tội và chịu chết vì Đức Tin
Công Giáo.
Năm 30 tuổi, cô được dịp may
nghe nói đến giáo
lý của Kitô
Giáo. Cô vô cùng ngưỡng mộ nên nhất định tìm
hiểu và xin
theo Đạo Công
Giáo. Sau đó lấy lý do
bị bệnh, cô
xin rời hoàng
cung trở lại gia đình.
Nhưng thân phụ cô rất ghét Đạo Công
Giáo. Do đó cô đến ở với gia đình người cháu.
Tại đây, nghĩ lại quãng đời sống trong
hoàng cung, cô cho rằng mình đã phung phí thời giờ trong
nhung lụa xa
hoa, nên giờ đây phải đền bù bằng một lối sống nhiệm nhặt hãm
mình. Với lối sống này,
chẳng bao
lâu sau, cô đưa cả gia đình người cháu theo Đạo Công
Giáo.
Năm 1839 khi đạo luật cấm đạo của nhà
vua Triều Tiên
ban hành, cô cùng với người bạn Công
Giáo tìm cách ẩn trốn. Nhưng việc chưa thành thì một toán
lính ập đến nhà
tìm bắt cô.
”Không gì xảy ra mà lại không do bàn tay quan phòng của THIÊN
CHÚA”, vừa nói cô Luxia Phương vừa vui vẻ tiến ra đón tiếp bọn lính.
Cô xin họ đừng la lối gào
thét vô ích, vì cô không chạy trốn. Cô còn biếu họ tiền bạc, rượu uống và thức ăn. Xong xuôi tất cả, cô vui tươi gia nhập đoàn tín hữu Công
Giáo bị bắt và
cùng với toán
lính lên đường ra tỉnh.
Sau nhiều lần dụ dỗ và tra tấn không kết quả, quan truyền công bố bản án. Bản án có đoạn viết:
-
Ngày cũng như đêm cô Phương đắm chìm
trong đạo lý của cô. Từng cử chỉ, từng lời nói, ngay cả sự thinh lặng của cô,
nhất nhất đều biểu lộ một tâm tình huyền bí. Vì thế cô đáng bị xử tử!
Ngày hành quyết được ấn định là
24-5-1839 tại
Hán-Thành (Séoul). Cô Luxia Phương bình tĩnh tiến ra pháp trường, khuôn mặt an bình và tươi vui như thường lệ. Cô
liên lĩ đọc kinh
cho đến khi tiếng trống báo
hiệu, cô
nghiêng đầu đưa cổ cho lý
hình chém.
... ”Bạn tình của anh hỡi, nàng đẹp tựa Tia-Xa, duyên dáng tựa Giêrusalem, oai hùng như đạo binh chỉnh tề hàng ngũ .. Có đến sáu mươi hoàng hậu, cả tám chục phi tần, còn cung nữ thì nhiều vô kể. Nhưng, bồ câu của tôi là
duy nhất, người đẹp của tôi chỉ có một, thật mười phân vẹn mười. Mẹ nàng có mình nàng là gái, và nàng được thân mẫu rất mực cưng chiều. Các thiếu nữ trông
thấy nàng đều ngợi khen nàng diễm phúc; hoàng hậu phi tần đều tán tụng: ”Kìa
bà nào xuất hiện như rạng đông, diễm kiều như vầng nguyệt, lộng lẫy tựa thái dương, oai hùng như đạo binh chỉnh tề hàng ngũ?” (Sách
Diễm Ca
6,4-10).
(Paul
Destombes, MEP, ”Au Pays du Matin Calme”, Paris/1968
+ Adriano Launay, ”I LXXIX Coreani Martiri”, Milano 1925)
+ Adriano Launay, ”I LXXIX Coreani Martiri”, Milano 1925)
Sr. Jean
Berchmans Minh Nguyệt