NHÀ CÔ CÓ
NẾN KHÔNG?
“Cần phải cám ơn người nghèo, người bệnh tật bởi
vì họ đã cho phép chúng ta săn sóc băng bó vết thương, tắm rửa, giặt giũ quần
áo...” (Mẹ Têrêsa Calcutta)
Một cô gái trẻ
khá giả chuyển sang nhà mới. Đến đó, cô được biết hàng xóm của mình là một phụ
nữ nghèo goá chồng, sống với hai đứa con nhỏ.
Một ngày nọ,
khu phố bị mất điện đột ngột. Một lát sau, cô nghe có tiếng gõ cửa. Khi ra mở cửa,
cô thấy đứa bé con nhà hàng xóm.
Đứa bé hỏi: "Cô ơi cô, nhà cô có nến không ạ?"
Cô gái trẻ
nghĩ: "Chắc nhà nó không có nến nên
sang hỏi xin mình. Cho nó một lần, lần sau lại sang xin nữa cho mà xem!"
Thế nên cô sẵng giọng: "Không
có!"
Rồi cô đưa tay
ra định đóng cửa cho mau! Nhưng đứa bé nhanh hơn, nó chìa ra hai cây nến, mỉm
cười nói với cô: "Cháu biết ngay là
nhà cô không có nến mà! Mẹ cháu sợ cô sống có một mình mà không có nến nên bảo
cháu mang nến sang cho cô dùng tạm."
Chỉ với
hai cây nến nhỏ, nhưng ba mẹ con nhà nghèo đó đã thu được thật nhiều:
-
Xét về mặt là con người, họ đã cư xử như một người thư thả về của
cải, và có được sự thanh thản trong tâm hồn, sự thanh thản chẳng tiền nào mua
được.
-
Xét về mặt là con Thiên Chúa, họ đã săn sóc chính Chúa của trời đất này
và mua được cho mình hạnh phúc Nước Trời, hạnh phúc chẳng tiền nào mua được.
Đâu là cây
nến nhỏ tôi có thể trao cho cha, mẹ tôi, cho anh em tôi, cho người láng giềng của
tôi, và cho người làm phiền lòng tôi?