Truyền Giáo
Ra đi
không hẳn là rời bỏ quê hương của mình để đến những miền đất xa lạ, nhưng chủ yếu
là ra khỏi chính mình, ra khỏi con người ích kỷ của mình để đến với tha nhân
trong tinh thần hoà giải, yêu thương và phục vụ.
Có một linh mục người Mỹ thuộc dòng
Tên, giảng dạy tại một trường đại học Công giáo nổi tiếng tại Phi Luật Tân.
Ngày kia, tình cờ vị linh mục này đi vào một khu xóm lao động nghèo nàn và gặp
một tu sĩ Tiểu đệ người Bỉ. Sau một hồi trao đổi, linh mục người Mỹ đã hỏi tu
sĩ người Bỉ như sau:
-
Anh
ở đây làm gì vậy?
Tu sĩ người Bỉ trả lời:
-
Tôi
đi chợ, nấu ăn, giặt giũ quần áo, tôi sống với những người anh em nghèo trong
khu xóm lao động này.
Nghe thế vị giáo sư người Mỹ có lẽ như
tiếc rẻ cho sự hy sinh lãng phí ấy, nên mới nói về mình như sau: Tôi sang đây
là để dạy học và thuyết trình, tôi đi đây đi đó, tôi đào tạo những con người hữu
ích cho xã hội.
Qua cuộc đối thoại này, có lẽ chúng ta
thấy được những khía cạnh khác nhau của việc truyền giáo trong Hội Thánh. Vị
linh mục người Mỹ trên đây là điển hình cho một đội ngũ đông đảo các nhà truyền
giáo của Hội Thánh trên khắp thế giới, từ thành thị đến nông thôn, từ học đường
đến công sở. Nếu có những nhà truyền giáo hăng say hoạt động rao giảng thì cũng
có những nhà truyền giáo âm thầm, sống như những chứng nhân. Tựu trung, hoạt động
hay sống âm thầm, cả hai hình thức đều có chung một sứ mạng, đó là làm chứng
cho Đức Kitô và nước của Ngài. Cả hai đều được sai đi, cả hai đều bị ràng buộc
bởi một đòi hỏi giống nhau, đó là làm chứng cho Nước Trời bằng cuộc sống siêu
thoát.
Đây là đòi hỏi cơ bản nhất mà Chúa
Giêsu đã đề ra cho các môn đệ khi Ngài sai các ông lên đường rao giảng Tin Mừng.
Ngài nói với các ông: Các con đừng mang theo túi tiền, bao bị, áo xống, giày
dép và đừng chào hỏi ai dọc đường. Một cuộc sống siêu thoát, không lệ thuộc vào
của cải trần gian, đó là biểu hiện tiên quyết cho chứng nhân Nước Trời.
Ra đi không hẳn là rời bỏ quê hương của
mình để đến những miền đất xa lạ, nhưng chủ yếu là ra khỏi chính mình, ra khỏi
con người ích kỷ của mình để đến với tha nhân trong tinh thần hoà giải, yêu
thương và phục vụ. Đó là ý nghĩa của mệnh lệnh Chúa truyền: Vào nhà nào trước
tiên các con hãy nói: bình an cho nhà này. Hiện diện giữa tha nhân, hiện diện với
tha nhân bằng tinh thần chia sẻ, cảm thông và tha thứ, đó chính là sự ra đi
đích thực của nhà truyền giáo. Giáo Hội tự bản chất là truyền giáo.
Là thành phần của Giáo Hội, mỗi người
tín hữu, tự bản chất cũng là một nhà truyền giáo. Điều đó có nghĩa là những giá
trị của Nước Trời cần phải được thể hiện trong chính cuộc sống giữa chúng ta.
Chúng ta phải sống thế nào để những người chung quanh nhìn vào sẽ phải thốt lên
sự bỡ ngỡ như những người Do Thái ngày xưa nhìn vào các tín hữu tiên khởi đã phải
kêu lên: Kìa xem họ yêu thương nhau dường nào.