VỀ
VIỆC THỨC TỈNH
Linh
đạo nghĩa là đánh thức. Đa số con người ta chỉ lo ngủ, mặc dù họ không ý thức
điều nầy. Lúc nào họ cũng ngủ: sinh ra, sống, cưới vợ lấy chồng, nuôi con và chết
cũng ngủ mà không hề biết thức là gì. Họ không bao giờ hiểu được nét tôn quí của
điều mà chúng ta gọi là sự hiện hữu của con người.
Bạn nên nhớ, tất cả các nhà thần bí dù là Công giáo hay tôn giáo nào khác, bất chấp thần học của họ là gì, bất chấp tín ngưỡng của họ ra sao - họ vẫn hoàn toàn nhất trí với nhau được ở một điểm: mọi sự đều tốt đẹp, đều hay. Dù cho mọi sự có là một mớ hổ lốn đi nữa, chúng vẫn tốt đẹp. Thật nghịch lý lạ lùng như vậy đấy. Nhưng bi đát thay, phần lớn con người vẫn không bao giờ thấy được mọi sự là tốt đẹp bởi họ chỉ lo ngủ. Họ đang chìm trong một cơn ác mộng.
Năm
ngoái, trên đài truyền hình Tây Ban Nha, tôi nghe kể câu chuyện thế này:
Có một vị nọ gõ cửa phòng con trai ông. Ông ta
gọi:
- “Jaime. Dậy đi!” Jaime đáp lại:
-
“Bố ơi, con không muốn dậy đâu.” Ông bố
hét:
- “Dậy đi, mày phải đi học.” Jaime trả lời:
- “Con không muốn đi học.” Ông bố hỏi:
- “Sao lại không muốn, con?” Người con giải thích:
- “Có ba lý do, bố ạ. Trước hết, nó quá đơn điệu,
chán phè. Hai nữa, lũ trẻ chúng giễu con. Và thứ ba là con ghét đi học.” Ông bố
bảo:
- “À, nếu thế thì bố sẽ cho con biết ba lý do
mà con phải đi học. Trước hết, vì đó là bổn phận của con. Hai nữa, vì con đã 45
tuổi đầu rồi. Ba nữa, vì con là hiệu trưởng!”
Dậy
đi, dậy đi. Bạn đã lớn rồi. To xác rồi đừng ngủ nướng nữa. Dậy đi, đừng chơi
trò con nít nữa.
Rất
nhiều người bảo với bạn là họ muốn thoát ra khỏi vườn trẻ, nhưng bạn đừng tin họ.
Tôi nhắc lại bạn đừng tin họ. Họ chỉ mong bạn sửa chữa dùm họ những món đồ chơi
bị hỏng, chứ không mong muốn gì khác hơn đâu. “Hãy trả vợ tôi lại cho tôi. Hãy
trả nghề nghiệp của tôi lại cho tôi. Hãy trả lại cho tôi tiền bạc, thanh danh,
sự nghiệp của tôi.”
Đây
là điều họ muốn: họ muốn đổi mới các món đồ chơi của họ, và họ chỉ muốn có vậy.
Thậm chí cả nhà tâm lí học giỏi nhất cũng sẽ xác nhận với bạn là người ta không
thực sự muốn được chữa lành hẳn, mà chỉ muốn xoa dịu thôi, bởi việc chữa lành hẳn
bắt họ phải đau đớn hơn nhiều.
Bạn
thấy đó, thức tỉnh không phải là chuyện dễ chịu lắm đâu. Đang êm ái thoải mái
trên giường, bị lôi dậy bạn cũng dễ nổi cáu lắm chứ. Chính vì thế mà các bậc thầy
khôn ngoan ở Ấn Độ quyết không cố thức tỉnh người ta dậy. Phần tôi, hi vọng là tôi
cũng sẽ khôn ngoan trong vấn đề này và không cố làm điều gì khiến bạn phải thức
dậy nếu như bạn đang ngủ say giấc. Ồ! mà thật đó cũng chẳng phải là việc của
tôi dù đôi lúc bạn cũng nghe tôi gọi: “Dậy đi.”
Tôi
chỉ hát bài tôi phải hát và nhảy điệu tôi phải nhảy. Bạn tận dụng được thì hay.
Còn không thì dở lắm đấy! Như người Ả rập thường nói: “Mưa nào mà chẳng là mưa; song mưa làm gai góc
mọc lên trong đầm lầy và mưa cũng sẽ khiến hoa nở khắp vườn”
