THỨ SÁU- Tuần 2 MÙA VỌNG
Bài đọc 1
Ta là Chúa, Thiên Chúa
của ngươi, Đấng dạy ngươi những điều bổ ích, Đấng hướng dẫn ngươi trên đường
ngươi đi. (Is 48,17)
Cha của một cậu bé 4 tuổi nằm mơ thấy con mình hiện giờ là một
thiếu niên. Cậu đi bộ xuống đường và đột nhiên rẽ vào một con đường tối. Khi
cậu biến mất trong sương mù, cậu la lên: “Cha
chẳng bao giờ dạy cho con nẻo đường ngay thẳng.” Giấc mơ sống động đến mức
làm ông thức dậy. Cảm thấy bối rối, ông đánh thức vợ và kể cho bà nghe sự kiện
này. Trước khi ngủ lại, họ quỳ gối cầu nguyện cho đứa con trai của họ và quyết
định dạy con nẻo đường ngay thẳng.
Tôi xác tín thế nào việc
Thiên Chúa đã chọn tôi để hướng dẫn người khác, nhất là những người trẻ?
Trẻ con không bao giờ muốn nghe, nhưng lại luôn bắt chước
người lớn (James Baldwin)
Bài Tin Mừng
[Chúa Giêsu nói:] “Gioan
đến không ăn không uống, thì thiên hạ bảo: “Ông ta bị quỷ ám.” Con Người đến,
cũng ăn cũng uống như ai, thì thiên hạ lại bảo: “Đây là tay ăn nhậu.” (Mt
11,18-19)
Một bộ phim hoạt hình cho thấy một người thợ săn Châu Âu khoác
lác về tài thiện xạ của mình với nhóm thổ dân trên một hòn đảo. Ngay lúc đó một
con chim bay trên đầu, anh ta khoác lác la lên: “Nhìn đây!” Anh ta bóp cò súng, nhưng con chim vẫn bay. Anh ta sợ
hãi nói: “Này các bạn, các bạn đang chứng
kiến một cảnh hiếm có: con chim vẫn bay, dù đã chết.”
Nhận định của thiên hạ đối
với Chúa Giêsu và người thợ săn đối với nhóm thổ dân cho thấy điều gì đã xảy ra
khi chúng ta khép kín trước thực tế: chúng ta không thấy được bản chất đích
thực của sự việc. Điều gì gợi lên câu hỏi: có thể có lúc nào trong đời, tôi
khép kín trước thực tế không?
Trái tim có cách để mách bảo lý trí những gì nó muốn.
Bài Tin Mừng
[Chúa Giêsu nói:] “Khi
ông Gioan đến, không ăn không uống, thì thiên hạ bảo: “Ông ta bị quỷ ám.” Con
Người đến, cũng ăn cũng uống như ai, thì thiên hạ lại bảo: “Đây là tay ăn nhậu.”
(Mt 11,18-19)
Trong phim hoạt hình Peanuts có cảnh Lucy nhìn bầu trời và nói: “Đôi khi những đám mây cũng tạo nên dòng chữ
thật sự.” Charlie Brown trả lời: “Không
phải mây đó là những chữ do máy bay vẽ lên bầu trời.” Cố chấp, Lucy nói: “Như tôi đã nói, đôi khi những đám mây cũng
tạo nên những dòng chữ thực sự.”
Phản ứng của Lucy đối với
Charlie giống như phản ứng của nhiều người đối với Gioan và Chúa Giêsu. Nó cho
thấy một sự kiện đáng buồn khi chúng ta khép kín sự thật. Chúng ta nhìn sự vật
không như bản chất đích thực của nó, mà như chúng ta muốn. Điều này gợi lên câu
hỏi: Có lẽ trong phạm vi nào đó của cuộc sống, tôi đang xử sự như vậy chăng?
Một thế giới đầy những thiên tài, nhưng lại khép kín trước
sự thật, thì chẳng hơn gì một thế giới đầy những kẻ khờ khạo không có khả năng
nhận biết sự thật.