Phút thư giãn _ loài người chẳng đờn ông


LOÀI NGƯỜI CHẲNG ĐỜN ÔNG
Xin ngài hãy làm cho bọn đờn ông biến khỏi mặt đất này, để chúng tôi thực sự được giải phóng và hạnh phúc.
Chuyện phiếm của Gã Siêu
Vào một đêm trăng sáng, có một tốp các bà các chị quyết đi vào rừng trúc, tìm cho được Nguyệt lão, hầu trình bày nỗi khổ của mình. Nhìn thấy các bà các chị hùng hổ tiến đến, xem chừng Nguyệt lão cũng run. Để giữ bình tĩnh, Nguyệt lão bèn vuốt chòm râu bạc, rồi hắng giọng nói:
-      Các ngươi muốn xin gì?
Tất cả đều nhất tề thưa lên:
-      Chúng tôi muốn dứt bỏ cái sợi chỉ đỏ mà ngày xưa ngài đã buộc chân chúng tôi với chân những lão ấy, để trở thành vợ thành chồng với nhau.
Một chị khác, xem chừng như một cô đào cải lương, đã vội ngâm mấy câu thơ sau đây:
Lấy chồng, lấy phải chồng ghen,
 Như đeo trên mắt cục ghèn hổ ngươi.
 Lấy chồng, lấy phải chồng lười,
 Một mình gánh cục nợ đời nặng vai.
 Nguyệt lão bèn trầm ngâm suy nghĩ rồi nói:
-      Vậy ý các ngươi như thế nào?
Một lần nữa, tất cả đều nhất trí và đồng ý:
-      Xin ngài hãy làm cho bọn đờn ông biến khỏi mặt đất này, để chúng tôi thực sự được giải phóng và hạnh phúc.
Một chị bèn thỏ thẻ:
Ước chi không có đờn ông,
thì em đâu phải tay bồng nách mang.
Nguyệt lão gật đầu:
-      Ta sẽ cho các ngươi được phỉ chí toại lòng.
Nói rồi, Nguyệt lão giơ cây gậy trúc và hô: Đờn ông con giai biến. Và thế là kể từ giây phút trọng đại ấy, chẳng còn một mống đờn ông con giai nào trên mặt đất này cả. Và lịch sử bắt đầu một kỷ nguyên mới.
Một tác giả tên là Kim Hương đã ghi nhận buổi bình minh của kỷ nguyên mới ấy như thế này: Sáng hôm đó, tôi thức dậy hơi bị sớm, bỗng phát hiện ra một việc là ông chồng mập nằm kế bên mình bị “mất tích.” Chà, không biết ổng đi đâu sớm thế, chứ bình thường cũng phải hơn bảy giờ mới ra khỏi giường. Tôi lo lắng chạy bay ra đường nghe ngóng coi có tin tức gì của chồng mình không. Ai ngờ, vừa ra tới ngoài đường, tôi thấy rất nhiều bộ dạng của những người phụ nữ: Già có, trẻ có mà sồn sồn cũng có; quần áo tươm tất có và cả đồ ngủ cũng “xuống đường.” Hỏi ra mới biết, tất cả các lão chồng đều biến mất. Đầu tiên ai cũng tỏ ra lo lắng, không biết chồng mình đi đâu hay bị “bắt cóc?” Nhưng nhìn qua nhìn lại, thấy bà nào cũng bị mất chồng, nên mọi người đều nghĩ: Chừng nào chồng họ xuất hiện, thì tất chồng mình cũng thế, chẳng sợ. Và cứ vậy mà yên chí lớn, ai về nhà nấy.
Thật sung sướng không sao kể xiết khi bắt đầu một ngày mới không có đờn ông. Tôi lên kế hoạch đàng hoàng, chẳng phải lo đồ ăn sáng cho “ổng”, đỡ tốn thêm cái khoản cà phê, thuốc lá. Lại nữa, đi chợ thích gì ăn nấy, không phải đắn đo suy nghĩ coi ổng thích ăn món chi? Và không gì bằng đi siêu thị mà không sợ ai to mồm rằng “mua gì lắm thế.” Đã thế lại còn tiết kiệm được khá nhiều tiền, khi không cần đến mỹ viện để làm gầy, lại còn được tha hồ ăn, chả sợ béo, chả sợ ai chê là mập. Và không phải giả bộ cười khi thấy bản mặt “dễ ghét” của ổng.
Ôi cuộc đời mới tuyệt làm sao! Mới tính toán sơ sơ thôi, mà tôi đã cảm thấy lâng lâng, dễ chịu và thoải mái vô cùng. Tôi sẽ trở lại thời con gái, thời mà tôi chưa bị đờn ông đem nhốt vô lồng với bao nhiêu công việc không tên bù đầu bù cổ. Nhưng từ đây, tôi và các chị sẽ đổi thay hoàn toàn, tự do hoàn toàn. Tôi đã chuẩn bị “tư thế mới” để bắt đầu lăn xả vào cuộc sống không đờn ông. Hầu như tất cả quí bà quí chị đều hăm hở lên chương trình cho cuộc sống riêng, cũng như cho khoảng trời riêng của mình.
Ban sáng ta có thể nằm ngủ nướng mặc sức, chả phải dậy sớm mà chui vào bếp. Cứ việc thoải mái cho tới khi mặt trời xỏ lỗ mũi cũng chẳng hề hấn gì. Nếu muốn thì đánh răng rửa mặt, còn không thì cứ việc đầu bù tóc rối, có ai để ý đâu mà sợ. Ôi cuộc đời mới tuyệt làm sao! Nếu thích trang điểm, thì ta cứ việc ngồi vào bàn, tô son trét phấn mặc sức. Cứ việc vô tư biến khuôn mặt mình trở thành khuôn mặt của dân phường chèo cũng vẫn là hết ý. Rồi sau, đó ướm thử hết bộ này đến bộ kia, bộ nào ưng ý nhất thì khoác vào thân, cho dù bộ ấy có “một phần da ba phần thịt”, cũng chẳng sợ ông xã nhăn mặt.
Ôi cuộc đời mới tuyệt làm sao! Còn nếu mắc chứng bệnh “lươi huyền mãn tính”, thì ta cứ việc để nguyên bộ đồ ngủ mà đi lại trong nhà, hay xuống phố mà chẳng cần đeo vào mình những thứ phụ tùng lỉnh kỉnh. Thật là nhẹ nhõm. Ôi cuộc đời mới tuyệt làm sao! Không phải chui đầu vào bếp nấu nướng cho ông xã đã đành, mà ta còn tha hồ xơi theo sở thích của mình. Muốn gì xơi nấy. Thậm chí có thể anh dũng ngồi bên vỉa hè, húp chùn chụt một lúc vài tô bún riêu, hay vài tô bún ốc cho đã thèm, cho khoái khẩu mà chả sợ ma nào chê. Ta cũng có thể rít một hơi thuốc lá, rồi thả hồn mơ theo làn khói.
Ôi cuộc đời mới tuyệt làm sao! Ta có thể ngồi hát karaoke hết bài này sang bài khác, từ những bài tình cảm ướt át cho đến những khúc “quân hành ca” thật oai phong lẫm liệt. Ta không sợ giọng hát vượt thời gian của ta hành hạ, làm rúng động con tim và làm điếc lỗ nhĩ của hàng xóm, bởi vì hàng xóm gần gũi nhất của ta, lão đã biến mất tiêu rồi, đâu còn nữa.
Ôi cuộc đời mới tuyệt làm sao! Ta có thể bật đầu máy coi hết những bộ phim tình cảm lâm ly bi đát nhiều tập của Hồng Kông hay của Hàn Quốc mà chẳng sợ bị một ai phá đám. Xem từ sáng đến tối cho thỏa cơn ghiền, khi nào mắt mờ và tai lùng bùng mới thôi.
Ôi cuộc đời mới tuyệt làm sao! Ta có thể mải mê đọc những tờ báo lá cải, “ngâm kíu” từng vụ án cướp bóc, nhất là từng chuyện tình éo le, từng cuộc đánh ghen, ngay cả những tin xe cán chó, ta cũng chẳng bỏ qua, để rút tỉa những kinh nghiệm quí giá, làm giàu cho đầu óc và làm đẹp cho bản thân.
Ôi cuộc đời mới tuyệt làm sao! Ta có thể kéo nhau sang nhà bà hàng xóm, tụm năm tụm ba đấu hót vung vít. Tha hồ cà kê dê ngỗng, kể tội bọn đờn ông, từ lão này sang lão khác. Hết chuyện phe địch thì lại bắt quàng sang chuyện phe ta. Nào là nhỏ này dễ ghét, nào là nhỏ kia chả ra cái thể thống gì. Ngôn ngữ tuôn trào rông rổng.
Ôi cuộc đời mới tuyệt làm sao! Ta còn có thể lôi nhau đi “shop”, ngắm hết gian hàng này đến gian hàng kia. Tha hồ mua sắm mà chẳng phải dè chừng cặp mắt cú vọ của lão chồng keo kiệt, hay những tiếng thở dài của tên bồ mắc chứng bệnh than trầm trọng.
Ôi cuộc đời mới tuyệt làm sao! Rồi khi màn đêm buông xuống, ta cứ việc nhảy phóc lên giường đánh một giấc cho đẫy con mắt, mà chẳng sợ bị ai khều, ai gọi. Rồi sáng hôm sau, một ngày tuyệt vời vắng bóng đờn ông con giai lại được bắt đầu. Và cứ thế, cứ thế. Ôi cuộc đời mới tuyệt làm sao!
Thế nhưng, sau những quá độ đầy phấn chấn này, thời gian như ngừng đọng, không gian như đi vào một mùa đông ảm đạm. Người ta bỗng thấy quí bà quí cô trầm hẳn xuống. Ít cười và ít nói. Hình như ai cũng anh ách một bầu tâm sự riêng tư.
Bước ra khỏi giường, nhìn thấy xấp nhỏ ngây ngô và ngơ ngác, bởi vì toàn là “vịt giời.” Ta bỗng dưng tiếc nhớ những cái nghịch ngợm của mấy thằng nhóc, phá phách như quỉ sứ. Bực bội đấy nhưng mà lại vui. Còn xấp nhỏ hôm nay ngơ ngác là do không có cha. Con mà không cha thì như nhà “không có nóc.” Tự thâm tâm ta nghiệm ra rằng đờn ông là như cây tùng, cây bách phủ bóng mát xuống cuộc đời và là chỗ dựa tốt cho con cái cũng như cho bản thân ta nữa, nếu như “lão” không quá xệ.
Thực vậy, không có đờn ông con giai trong nhà, bóng đèn tắt không ai thay, cầu chì hư không ai sửa, bàn ghế gẫy chẳng ai thèm lấy đinh ra đóng. Ta mà cầm cái búa, thì cứ lóng nga lóng ngóng. Đầu đinh không đóng, chỉ chực đóng xuống ngón tay. Hồi trước ấy hả? Bao nhiêu việc nặng nhọc, ta khoán trắng cho bọn đờn ông con giai. Chỉ cần cười ruồi một phát, hay cho bọn họ uống tí nước đường bằng một lời khen là xong tuốt luốt. Nặng nhọc đến mấy, họ cũng vẫn làm hùng hục, lại còn cảm thấy thích thú và khoái chí nữa. Thế mới chết. Sao mà họ mà ngu quá đỗi vậy!
Ngoài ra do ăn uống thả giàn, không cần kiêng khem, thân thể ta cứ liên tục phát triển bề ngang. Lúc này eo ếch mà làm chi. Không còn đờn ông con giai thì ta cần chi mà phải làm đẹp. Bởi vì có làm đẹp thì cũng chẳng ma nào ngắm và xuýt xoa khen tặng. Thôi thì hãy vứt quách nó đi áo quần thời trang, giày dép “mô đen”, son phấn đủ kiểu. Bị ăn theo vào đó, các thẩm mỹ viện cũng như các tiệm uốn tóc, sửa móng tay móng chân đều tự động “phẹc mê bu tích”, có nghĩa là đóng cửa, giải nghệ, kiếm việc khác làm mà kiếm sống…
Lúc bấy giờ ta thầm ước có một gia đình để mà ra công chăm sóc. Gia đình ấy có một bờ vai vững chắc để tựa vào, hầu tìm lấy một sự chở che, một sự cảm thông và một sự chia sẻ. Ta lấy làm tiếc xót, chỉ vì sự nghiệp giải phóng mà ta đã nỡ bẻ gẫy cái gông đeo cổ. Ta lấy làm đớn đau, chỉ vì muốn đòi quyền sống cũng như muốn được bình đẳng với bọn đờn ông con giai, mà ta đã lỡ phá hủy cái chương trình muôn thuở của đất trời. Ta lấy làm hối hận, chỉ vì nghĩ rằng không gì quí hơn độc lập tự do mà ta đã dại dột xin Nguyệt lão hô biến đi tất cả bọn đờn ông con giai:
Ôi, giá mà ta được làm lại từ đầu. Ôi, giá mà! Giá mà!
Trích Tập san GPLX tháng 9/2015