CHÚA NHẬT 13 THƯỜNG
NIÊN
NĂM B
BÀI ĐỌC I: Kn 1,13-15; 2,23-24
1 13 Thiên Chúa
không làm ra cái chết, chẳng vui gì khi sinh mạng tiêu vong. 14 Vì
Người đã sáng tạo muôn loài cho chúng hiện hữu, mọi loài thọ tạo trên thế giới
đều hữu ích cho sinh linh, chẳng loài nào mang độc chất huỷ hoại, âm phủ không
thống trị địa cầu. 15 Quả vậy, đức công chính thì trường sinh bất tử.
2 23 Phải, Thiên
Chúa đã sáng tạo con người cho họ được trường tồn bất diệt. Họ được Người dựng
nên làm hình ảnh của bản tính Người. 24 Nhưng chính vì quỷ dữ ganh
tị mà cái chết đã xâm nhập thế gian. Những ai về phe nó đều phải nếm mùi cái
chết.
ĐÁP CA: : Tv 29
Đ. 2a Lạy Chúa, con xin tán dương Ngài, vì đã thương
cứu vớt.
2 Lạy Chúa, con xin tán dương
Ngài, vì đã thương cứu vớt,không để quân thù đắc chí nhạo cười con. 4
Lạy Chúa, từ âm phủ Ngài đã kéo con lên, tưởng đã xuống mồ mà Ngài thương cứu
sống.
5 Hỡi những kẻ tín trung, hãy
đàn ca mừng Chúa, cảm tạ thánh danh Người. 6 Người nổi giận, giận
trong giây lát, nhưng yêu thương, thương suốt cả đời. Lệ có rơi khi màn đêm
buông xuống, hừng đông về đã vọng tiếng hò reo.
11 Lạy Chúa, xin lắng nghe và
xót thương con, lạy Chúa, xin phù trì nâng đỡ. 12a Khúc ai ca, Chúa
đổi thành vũ điệu, 13b Lạy Chúa là Thiên Chúa con thờ, xin tạ ơn
Ngài mãi mãi ngàn thu.
BÀI ĐỌC II: 2Cr 8,7. 9. 13-15
Thưa anh em, 7
cũng như anh em từng trổi vượt về mọi mặt: về đức tin, lời giảng, sự hiểu biết,
lòng nhiệt thành trong mọi lãnh vực, và về lòng bác ái mà anh em đã học được
nơi chúng tôi, thì anh em cũng phải trổi vượt về lòng quảng đại trong dịp lạc
quyên này nữa. 9 Quả thật, anh em biết Đức Giê-su Ki-tô, Chúa chúng
ta, đã có lòng quảng đại như thế nào: Người vốn giàu sang phú quý, nhưng đã tự
ý trở nên nghèo khó vì anh em, để lấy cái nghèo của mình mà làm cho anh em trở
nên giàu có. 13 Vấn đề không phải là bắt anh em sống eo hẹp để cho
người khác bớt nghèo khổ. Điều cần thiết là phải có sự đồng đều. 14
Trong hoàn cảnh hiện tại, anh em có được dư giả, là để giúp đỡ những người đang
lâm cảnh túng thiếu, để rồi khi được dư giả, họ cũng sẽ giúp đỡ anh em, lúc anh
em lâm cảnh túng thiếu. Như thế, sẽ có sự đồng đều,15 hợp với lời đã
chép: Kẻ được nhiều thì không dư, mà người được ít thì không thiếu.
TUNG HÔ TIN MỪNG: x 2Tx 1,10
Hall-Hall: Đấng Cứu Độ chúng ta là Đức Giê-su
Ki-tô đã tiêu diệt thần chết, và đã dùng Tin Mừng mà làm sáng tỏ phúc trường
sinh. Hall.
TIN MỪNG: Mc 5,21-43
Hôm ấy, 21
Đức Giê-su xuống thuyền, lại trở sang bờ bên kia. Một đám rất đông tụ lại quanh
Người. Lúc đó, Người đang ở trên bờ Biển Hồ. 22 Có một ông trưởng
hội đường tên là Gia-ia đi tới. Vừa thấy Đức Giê-su, ông ta sụp xuống dưới chân
Người,23 và khẩn khoản nài xin: “Con bé nhà tôi gần chết rồi. Xin
Ngài đến đặt tay lên cháu, để nó được cứu thoát và được sống.”24
Người liền ra đi với ông. Một đám rất đông đi theo và chen lấn Người.
25 Có một bà kia bị băng huyết
đã mười hai năm,26 bao phen khổ sở vì chạy thầy chạy thuốc đã nhiều
đến tán gia bại sản, mà vẫn tiền mất tật mang, lại còn thêm nặng là khác. 27
Được nghe đồn về Đức Giê-su, bà lách qua đám đông, tiến đến phía sau Người, và
sờ vào áo của Người. 28 Vì bà tự nhủ: “Tôi mà sờ được vào áo Người
thôi, là sẽ được cứu.”29 Tức khắc, máu cầm lại, và bà cảm thấy trong
mình đã được khỏi bệnh. 30 Ngay lúc đó, Đức Giê-su thấy có một năng
lực tự nơi mình phát ra, Người liền quay lại giữa đám đông mà hỏi: “Ai đã sờ
vào áo tôi? “31 Các môn đệ thưa: “Thầy coi, đám đông chen lấn Thầy
như thế mà Thầy còn hỏi: Ai đã sờ vào tôi? “32 Đức Giê-su ngó quanh
để nhìn người phụ nữ đã làm điều đó. 33 Bà này sợ phát run lên, vì
biết cái gì đã xảy đến cho mình. Bà đến phủ phục trước mặt Người, và nói hết sự
thật với Người. 34 Người nói với bà ta: “Này con, lòng tin của con
đã cứu chữa con. Con hãy về bình an và khỏi hẳn bệnh.”
35 Đức Giê-su còn đang nói, thì
có mấy người từ nhà ông trưởng hội đường đến bảo: “Con gái ông chết rồi, làm
phiền Thầy chi nữa? “36 Nhưng Đức Giê-su nghe được câu nói đó, liền
bảo ông trưởng hội đường: “Ông đừng sợ, chỉ cần tin thôi.”37 Rồi
Người không cho ai đi theo mình, trừ ông Phê-rô, ông Gia-cô-bê và em ông này là
ông Gio-an. 38 Các ngài đến nhà ông trưởng hội đường. Đức Giê-su
thấy người ta khóc lóc, kêu la ầm ĩ. 39 Người bước vào nhà và bảo
họ: “Sao lại náo động và khóc lóc như vậy? Đứa bé có chết đâu, nó ngủ đấy! “40
Họ chế nhạo Người. Nhưng Người bắt họ ra ngoài hết, rồi dẫn cha mẹ đứa trẻ và
những kẻ cùng đi với Người, vào nơi nó đang nằm. 41 Người cầm lấy
tay nó và nói: “Ta-li-tha-kum”, nghĩa là: “Này bé, Thầy truyền cho con: trỗi
dậy đi! “42 Lập tức con bé đứng dậy và đi lại được, vì nó đã mười
hai tuổi. Và lập tức, người ta kinh ngạc sững sờ. 43 Đức Giê-su
nghiêm cấm họ không được để một ai biết việc ấy, và bảo họ cho con bé ăn.
CÓ CHÚA GIÊSU THÌ
SỐNG; KHÔNG CÓ NGÀI LÀ CHẾT!
Mạc khải cho biết:
“Thiên Chúa không làm ra cái chết, chẳng
vui gì khi sinh mạng tiêu vong. Chính vì quỷ dữ ganh tỵ mà cái chết đã xâm nhập
thế gian. Những ai về phe nó đều phải nếm mùi cái chết” (Kn 1,13; 2,24: Bài
đọc I). Kẻ thuộc phe ma quỷ là kẻ phạm tội làm theo ý nó chống lại ý Chúa, chắc
chắn phải chết khốn nạn chung số phận với ma quỷ; còn mọi lý do khác làm cho
con người tắt thở, Đức Giêsu gọi đó chỉ là giấc ngủ (x Mc 5,39: Tin Mừng). Nhưng
ai được Thần Khí của Chúa Giêsu Phục Sinh ban cho, thì :
-
Để tâm nghe và thực hành Lời Chúa.
-
Biết dùng của đời này mà làm cho nhiều người được Chúa Giêsu “đặt tay”
vào.
I. ĐỂ TÂM NGHE VÀ THỰC HÀNH LỜI CHÚA.
Adam, Eva, nguyên
tổ loài người đã nghe Satan xúi gạt: “Cứ ăn
quả Chúa cấm là được sống hạnh phúc như Thiên Chúa.” Thế là họ quyết định
gạt Lời Chúa cấm ăn trái sự chết mà làm theo lời Satan, tức khắc tử thần đột
nhập vào thế gian! (x St 3,1-6).
Thực ra, không
phải vì bà Eva nhẹ dạ nghe Satan xúi ăn trái Chúa cấm, khiến Chúa phải thịnh nộ
phạt cả giống nòi bà, mà đó chỉ là cách diễn tả bất cứ ai:
-
Gạt huấn lệnh Chúa ra khỏi tâm trí mình, mà tự xác định đâu là tốt để
thực hành, hoặc thế nào là xấu để tránh. Nếu ai cũng bảo vệ cái đúng của riêng
mình, thì đó là nguyên nhân gây chiến tranh, thần chết đột nhập!
-
Không tin Chúa Giêsu là Đấng Cứu Độ duy nhất, nên không muốn nghe Lời
Ngài cũng chẳng ăn Thịt và uống Máu Ngài để được sống hạnh phúc dồi dào muôn
đời như Thiên Chúa (x Ga 6,57; 10,10), mà để hết tâm tìm kiếm càng nhiều của
cải vật chất, càng tin rằng đời này là Thiên Đàng!
-
Quan điểm sống như thế, thì quả là ngu đần, đúng như Lời Thánh Kinh nói:
-
Hết những ai không chịu nhìn nhận Thiên Chúa, tự bản chất là những kẻ
ngu đần (Kn 13,1a).
-
Ai không yêu mến Thiên Chúa,thì nó là đồ khốn kiếp! (1Cr 16,22 – Bản
dịch CGKPV).
Vì “chỉ có Lời Chúa là Thầy dạy dỗ, luôn tránh
thói lọc lừa, rời xa những lý luận ngu dốt và ghê tởm những chuyện bất công”
(Kn 1,5). Ngu dốt và ghê tởm nhất là Adam nghe vợ ăn trái Chúa cấm khiến muôn
người thành tội nhân, sự chết lan tràn tới mọi người! Nhưng nhờ một người duy
nhất là Đức Giêsu Kitô, ân sủng của Thiên Chúa còn dồi dào hơn biết mấy cho
muôn người (x Rm 5,12t). Thực vậy, chỉ những ai tin vào Đức Giêsu là Đấng Cứu
Độ duy nhất, mới được Ngài biến dữ ra lành, biến chết ra sống. Đan cử: Một bà bị
băng huyết đã 12 năm, bao phen khổ sở vì tìm thầy chạy thuốc đã nhiều, đến tán
gia bại sản, mà vẫn tiền mất tật mang, lại còn thêm nặng là khác, được nghe đồn
về Đức Giêsu, bà lách vào đám đông đang vây quanh Đức Giêsu, tiến đến phía sau
Người cố sờ vào áo của Người. Vì bà tự nhủ: Tôi mà sờ được vào tua áo Người
thôi, là sẽ được cứu. Quả đúng như lòng tin của bà: máu cầm lại, và bà cảm thấy
trong mình đã được khỏi bệnh (Mc 5,25-29: Tin Mừng).
Bà sờ vào tua áo
Đức Giêsu chính là sờ vào chùm lông đính vào góc áo choàng của Ngài, chùm lông
này biểu tượng cho Lời Chúa mà mọi nam giới Do Thái, ai cũng phải mang, để tỏ
lòng yêu mến,tin tưởng thực hành Lời Chúa (x Ds 15,38-39). Như vậy, người đàn
bà bị băng huyết được lành mạnh tức khắc, là do đức tin của bà ăn trộm Lời Chúa
qua biểu tượng đính vào góc áo choàng của Đức Giêsu!
Chúng ta cần lưu
ý: Đức Giêsu quay hỏi đám đông đang chen lấn trên đường đi theo Ngài: “Ai sờ vào áo tôi?” Các môn đệ thưa ngay:
“Thầy coi, đám đông chen lấn Thầy như thế
mà Thầy còn hỏi: Ai đã sờ vào tôi?” (Mc 5,30-31: Tin Mừng). Đức Giêsu hỏi
như thế là Ngài xác nhận chỉ có bà bị bệnh động vào áo choàng của Ngài, đó là
cách bà tin được tiếp xúc với Lời Chúa, thì bệnh tình sẽ biến mất! Người có Đức
Tin như thế mới thực là người động vào Đức Giêsu để được ơn. Ngày nay, cả rừng
người đến dự Lễ lòng thương xót Chúa, thì liệu được mấy người có ý đến đó để
được nghe Lời Chúa, mới là người động đến Chúa đáng được Ngài ban ơn!
II. BIẾT DÙNG CỦA ĐỜI NÀY MÀ LÀM CHO NHIỀU NGƯỜI ĐƯỢC CHÚA GIÊSU
“ĐẶT TAY” VÀO.
Tác giả sách Khôn
ngoan nói: “Chúa đã sáng tạo muôn loài
cho chúng hiện hữu, mọi loài thọ tạo trên thế giới đều hữu ích cho sinh linh,
chẳng loài nào mang độc chất hủy hoại, âm phủ không thống trị địa cầu. Quả vậy,
đức công chính thì trường sinh bất tử” (Kn 1,14-15: Bài đọc I).
“Người công chính thì trường sinh bất tử”
chính là người biết dùng của vật chất để làm gia tăng Đức Tin và lòng Mến, như
thánh Phaolô đã khen giáo đoàn Côrinthô: “Anh
em từng trổi vượt về mọi mặt: về đức tin, lời giảng, sự hiểu biết, lòng nhiệt
thành trong mọi lãnh vực, và về lòng bác ái mà anh em đã học được nơi chúng
tôi, thì anh em cũng phải trổi vượt về lòng quảng đại trong dịp lạc
quyên này nữa. Quả thật, anh em biết Đức
Giêsu Kitô, Chúa chúng ta, đã có lòng quảng đại như thế nào: Người vốn giàu
sang phú quý, nhưng đã tự ý trở nên nghèo khó vì anh em, để lấy cái nghèo của
mình mà làm cho anh em trở nên giàu có. Hợp với lời đã chép: Kẻ được nhiều thì
không dư, mà người được ít thì không thiếu” (2Cr 8,7-12. 15: Bài đọc II).
Bởi vì của cải
vật chất không chỉ dùng cho riêng mình. Giáo huấn của Công Đồng Vat. II trong
Hiến Chế Vui Mừng Và Hy Vọng số 69 dạy: “Của
cải trần gian là để cho mọi người hưởng dùng. Thiên Chúa đã đặt định trái đất
và mọi vật trên đó thuộc quyền sử dụng của mọi người và mọi dân tộc. Chính vì
thế, của cải được tạo dựng phải được phân phối cho tất cả mọi người một cách
hợp lý theo luật công bằng là luật đi đôi với bác ái… Khi sử dụng của cải, con
người phải coi của cải vật chất mà mình làm chủ một cách chính đáng không phải
như của riêng mình nhưng còn là của chung nữa: nghĩa là của cải đó có thể sinh
ích không những cho riêng mình mà còn cho cả người khác. Vả lại mọi người đều
có quyền có một phần của cải đầy đủ cho mình và cho gia đình mình.”
“Bởi vì
việc chia sẻ cứu cho khỏi chết và không để rơi vào cõi âm ty. Vì trước nhan
Đấng Tối Cao, của chia sẻ là một lễ vật quý giá” (Tb 4,10-11). Nhưng phải
chia sẻ “đúng lúc và phải thời” (Lc
12,42). Nghĩa là chỉ chia sẻ vào ba mục đích:
+ Làm phát triển Tin Mừng và xây dựng Hội Thánh (x GLHT số
2041-2043: Điều răn thứ V).
+ Tạo ra phương tiện để phục vụ (x Lc 19,15t).
+ Chia sẻ cho những người không có khả năng tự kiếm sống (x 1Ga
3,17; Cv 2,44-45; Mt 25,31-46).
Quả thật, nhờ
giáo dân góp tiền của mới xây được hội đường, để ông Giairô được cử làm trưởng
hội đường, có nhiệm vụ đọc, suy gẫm và giải thích Lời Chúa, nhờ đó mà ông nhận
ra Đức Giêsu là Đấng có quyền làm cho kẻ chết sống lại. Vì tin thật như thế, nên
ông trưởng hội đường có đứa con gái vừa mới chết, ông vẫn đi mời Đức Giêsu đến
nhà, mà chẳng quan tâm đến nhiều người ngăn cản: “Con gái ông chết rồi, còn phiền Thầy chi nữa” (Mc 5,35: Tin Mừng). Vì
ông vẫn tin vào Đức Giêsu có quyền cứu con ông thoát tay tử thần, nên Ngài cho cha
mẹ con bé cùng theo Ngài đến bên xác em, rồi Ngài cầm lấy tay em và nói: “Ta-li-tha-kum”
nghĩa là “này bé, Thầy truyền cho con chỗi dậy”, lập tức con bé đứng dậy và
đi được, vì nó đã 12 tuổi, và Ngài bảo họ cho con bé ăn! (x Mc 5,21-24; 35-43:
Tin Mừng).
Hôm nay dù ta có
chết vì tội đã phạm, nhưng khi ta được kết hợp với Chúa Giêsu, khởi đi từ việc
lãnh Bí tích Thánh Tẩy và hoàn hảo trong Bí tích Thánh Thể, thì ta được cùng
một sự sống với Thiên Chúa (x Ga 6,57), hơn hẳn con gái ông Giairô được Đức
Giêsu cầm tay mà được sống lại. Thánh Tông Đồ nói: “Những ai ở trong Đức Giêsu Kitô thì không còn bị lên án nữa. Nếu Đức
Kitô ở trong anh em, thì dầu thân xác anh em có phải chết vì tội đã phạm, Thần
Khí cũng ban cho anh em được sống, vì anh em đã được trở nên công chính”
(Rm 8,1. 10).
Qua hai phép lạ
Đức Giêsu thực hiện: Bà bị bệnh loạn huyết đã 12 năm, và con bé 12 tuổi đã
chết, đều được thoát tay tử thần (x Mt 5,21-43: Tin Mừng). Có ý cho chúng ta
tin rằng từ lúc Đức Giêsu lên 12 tuổi, Ngài bắt đầu vào Đền Thờ công bố Lời
Chúa (x Lc 2,41-52), để từ đấy ai đến Nhà Thờ - vào Hội Thánh – được nghe Lời
Chúa, được rước Lễ là ăn “Quả Lòng Bà” (x Lc 1,42 – Bản dịch NTT),
thì được thoát tử thần, được sống hạnh phúc như Thiên Chúa (x Ga 6,57; Dt 2,11.
14; Gl 2,20); khác hẳn nguyên tổ loài người là Adam, Eva đã ăn “quả Chúa cấm”, tử thần đã đột nhập vào thế gian (x St 3).
Một khi chúng ta
đã xác tín như thế, thì phải vượt qua mọi rào cản để đến Nhà Thờ gặp Chúa, như
bà bị loạn huyết phải bí mật lẻn vào đám đông để rờ cho được tua áo của Đức Giêsu.
Bà ấy phải làm như thế, vì thời bấy giờ người mắc bệnh là kẻ ô uế, không được
tới gần người lành mạnh (x Lv 15,19), hoặc bắt chước Đức Tin của ông Giairô
không nghe theo lời nhiều người khuyên đừng mời Thầy Giêsu đến nhà, vì con bé
đã chết (x Mc 5,35: Tin Mừng).
Vậy giáo lý Chúa
nhật 13 năm B này, muốn nhấn mạnh cho chúng ta: Ai muốn thoát tử thần thì phải
đi hai bước:
a. Tin Lời Chúa là Lời toàn năng, biến chết ra
sống, nên để tâm lắng nghe và đem ra thực hành. Vì “Đấng Cứu Độ chúng ta là Đức Giêsu Kitô đã tiêu diệt thần chết, và đã
dùng Tin Mừng mà làm sáng tỏ phúc trường sinh” (2Tx 1,10: Tung Hô Tin Mừng).
b. Kết hợp với Chúa Giêsu Thánh Thể, còn hơn Đức
Giêsu cầm tay con bé cho nó sống lại (x Mc 5,42: Tin Mừng).
Ai sống được những
điểm giáo lý trong Chúa nhật này, thì “đức
công chính của họ làm cho họ được trường sinh bất tử” (x Kn 1,15: Bài đọc
I). Và chỉ người sống mới cất lời: “Lạy
Chúa, xin tán dương Ngài, vì đã thương cứu vớt!” (Tv 30/29,2a: Đáp ca)
THUỘC LÒNG.
Ai có Chúa Giêsu thì sống, kẻ không có Chúa Giêsu
là chết! (1Ga 5,12).
Lm GIUSE ĐINH QUANG
THỊNH