ĐIỀU
Ở BÊN TRONG
Một
hôm, hoàng tử gọi vào đền vua một người lái buôn chuyên nghề bán ngựa. Ông ta dẫn
đến trước mặt hoàng tử hai con bạch mã đã được huấn luyện rất kỹ để hoàng tử
kén chọn. Bề ngoài, hai con ngựa trông
giống hệt nhau, nhưng con này lại gấp đôi giá con kia. Hoàng tử liền gọi các
quan cận thần đến mà bảo: “Ta có thể tặng
hai con ngựa này cho ai giải thích cho ta biết tại sao con ngựa này gấp đôi giá
con ngựa kia?”
Các
quan cận thần đến gần hai con ngựa và quan sát thật kỹ, nhưng không một ai nhận
ra có điều gì khác biệt. Thấy vậy, hoàng tử cho gọi hai người lính hầu đến và
sai họ cưỡi trên hai con ngựa, hy vọng rằng các quan cận thần sẽ nhận ra giá trị
của mỗi con. Sau mấy vòng phóng ngựa chung quanh sân, không ai trong các quan
nhận ra sự khác biệt về giá trị của hai con ngựa. Cuối cùng, hoàng tử phải lên
tiếng giải thích: “Chắc các người đã nhận
ra rằng: trong khi ngựa chạy quanh sân, con ngựa thứ nhất không để lại dấu vết
đằng sau, nó chạy nhẹ nhàng như bay. Trái lại con ngựa thứ hai để lại lớp bụi
bay ngợp trời. Chính vì lý do đó mà con ngựa thứ nhất có giá gấp đôi con ngựa
thứ hai.”
Chúng ta thường tán
thưởng những người khua to nói lớn, người thành công trên đường đời, người nổi
tiếng, người được dân chúng mến chuộng, vỗ tay khen ngợi, mà quên khám phá ra
giá trị của những các hay, cái đẹp, được giấu kín trong thầm lặng, trong cái vỏ
giản dị bên ngoài.
Ca dao người Anh có
câu: “Không phải tất cả mọi thứ óng ánh đều là vàng ròng.” Chỉ có người khôn ngoan mới biết nhìn qua lớp vỏ bên ngoài để nhận ra giá trị bên trong.
Phần Chúa Giêsu, Chúa
chỉ đánh giá mọi người theo tấm lòng bên trong.
“Đức Giê-su ngồi đối
diện với thùng tiền dâng cúng cho Đền Thờ. Người quan sát xem đám đông bỏ tiền
vào đó ra sao. Có lắm người giàu bỏ thật nhiều tiền. Cũng có một bà goá nghèo đến
bỏ vào đó hai đồng tiền kẽm, trị giá một phần tư đồng xu Rô-ma. Đức Giê-su liền
gọi các môn đệ lại và nói: "Thầy bảo thật anh em: bà goá nghèo này đã bỏ
vào thùng nhiều hơn ai hết. Quả vậy, mọi người đều rút từ tiền dư bạc thừa của
họ mà đem bỏ vào đó; còn bà này, thì rút từ cái túng thiếu của mình mà bỏ vào
đó tất cả tài sản, tất cả những gì bà có để nuôi sống mình." (Mc 12,41-44)