NHÂN DANH CHA VÀ CON VÀ THÁNH THẦN
“Thật vậy, tất cả các dân đều bước đi nhân
danh thần của mình; còn chúng ta, chúng ta tiến bước nhân danh Thiên Chúa của
chúng ta” (Mk 4,5).
Tại Melbourne, nước Úc, Mẹ Têrêxa đi
thăm một người già chẳng ai quan tâm để ý đến. Nhìn thấy căn phòng của ông tồi
tệ và dơ bẩn, Mẹ muốn lau chùi và quét dọn cho ông, nhưng ông cản lại:
-
Tôi
còn khoẻ mạnh.
Trong căn phòng của ông có một cây
đèn tuyệt đẹp nhưng phủ đầy bụi bặm. Mẹ Têrêxa hỏi ông:
-
Tại
sao ông không thắp đèn cho sáng?
-
Tôi
thắp đèn cho ai đây? Chẳng có ai đến thăm tôi cả, còn tôi, tôi chẳng cần phải
thắp đèn.
-
Ông
có thắp đèn không nếu như có các sơ đến thăm ông?
-
Có
chứ, nếu tôi nghe thấy một tiếng người, tôi sẽ thắp đèn lên.
Sau đó một thời gian, Mẹ Têrêxa nhận
được một lá thư ngắn gọn của ông với dòng chữ sau: “Xin hãy nói với các bạn hữu của tôi rằng ngọn đèn bà thắp sáng trong đời
tôi sẽ còn cháy sáng luôn mãi”
Mẹ Têrêxa rồi cũng trở về Ấn độ, nhưng
ngày nào ngọn đèn của ông lão còn cháy sáng ngày ấy Mẹ như vẫn còn đó trong nhà
ông.
Trước khi gặp Mẹ Têrêxa, ông lão chỉ
sống trơ ra đó như là không hề hiện hữu trên đời, như người ta nói đùa là ông
phải sống vì chưa tìm ra lý do để chết. Nay ông có lại được “sự sống”, ngọn đèn
đã được thắp lên.
Descartes, một triết gia Pháp nổi tiếng,
đã có một luận đề triết được nhiều người thán phục: “Tôi suy tư nên tôi hiện hữu” (Cogito sum), người ta biết mình hiện
hữu khi biết mình đang suy tư; còn câu truyện trên như mang lại cho ta một luận
đề khác: “Tôi yêu nên tôi hiện hữu”,
người ta cảm nhận sự hiện hữu của mình khi yêu thương.
Hai cách hiện hữu trên được diễn tả
trong văn hoá Á Đông với hai chữ trí và tâm. Con người có trí, có tâm. Trong cuộc
sống, tâm và trí có sự sống riêng, hiện diện độc lập bên nhau, không thể thiếu
vắng trong sự sống của con người toàn thể, đã phản ánh được phần nào sự sống và
hiện hữu của Ba Ngôi Thiên Chúa.
Thánh Augustinô cũng cho thấy sự giống
nhau giữa hai tiến trình hoạt động trong bản tính Thiên Chúa so với hoạt động của
tư tưởng và ý chí nơi linh hồn con người (De Trin., IX, iii, 3; X, xi, 17) mà
Ngôi Lời là tư tưởng - sự khôn ngoan của Thiên Chúa, và Thần Khí là ý chí -
tình yêu của Thiên Chúa.
Được dựng nên theo hình ảnh Thiên
Chúa nên sự sống của con người không chỉ phản ánh phần nào mà còn có thể được
tham dự vào sự sống của Thiên Chúa. Sự sống Thiên Chúa được thông ban cho con
người qua Đức Kitô, Sự Khôn Ngoan của Thiên Chúa: “đối với những ai được Thiên Chúa kêu gọi, dù là Do-thái hay Hy-lạp, Đấng
ấy chính là Đức Ki-tô, sức mạnh và sự khôn ngoan của Thiên Chúa” (1Cr 1,
24), và qua Thần Khí, Tình yêu của Thiên Chúa: “Trông cậy như thế, chúng ta sẽ không phải thất vọng, vì Thiên Chúa đã
đổ tình yêu của Người vào lòng chúng ta, nhờ Thánh Thần mà Người ban cho chúng
ta” (Rm 5,5).
Bởi đó, có thể nói được là mầu nhiệm
Thiên Chúa Ba Ngôi mạc khải về sự cao trọng của ơn gọi làm người: Đích nhắm sau
cùng của ơn gọi làm người là chính sự sống của Thiên Chúa: “Vậy anh em hãy nên hoàn thiện, như Cha anh em trên trời là Đấng hoàn
thiện” (Mt 5,48); và cuộc sống tại thế hôm nay là để chuẩn bị cho sự sống
vinh hiển được xếp đặt từ đời đời cho nhân loại: “chúng tôi giảng dạy lẽ khôn ngoan nhiệm mầu của Thiên Chúa đã được giữ
bí mật, lẽ khôn ngoan mà Thiên Chúa đã tiền định từ trước muôn đời, cho chúng
ta được vinh hiển” (1Cr 2,7)
Valencia mồ côi cha lúc mới lên 5,
phải ở với mẹ tại một khu lao động nghèo khổ. Sau Thánh lễ hằng ngày, cậu vào
các tiệm ăn đánh giầy cho khách. Mỗi khi nhận tiền công, cậu đều làm dấu thánh
giá tạ ơn Chúa.
Tụi bạn trông thấy to nhỏ với nhau: “Gạo không lo mà lo giữ đạo!” Valencia vẫn
cứ hiên ngang giữ hình thức cầu nguyện đơn sơ ấy.
Năm 17 tuổi, cậu được ban văn nghệ mượn
đóng vai thằng quỉ. Màn đầu vừa dứt, khán giả vỗ tay hoan nghênh nhiệt liệt.
Sang màn thứ hai, trời đột nhiên đổ mưa, sấm sét nổi lên ầm ầm. Nghe sét đánh,
“thằng quỉ” quên mất mình đang đóng kịch, vội quì gối làm dấu thánh giá. Khán
giả cười rộ lên, tưởng thằng quỉ làm hề, không ngờ Valencia cầu nguyện thật!
Sau đêm ấy, mọi người trong khu xóm
hiểu được hoàn cảnh của cậu, họ chung nhau quyên tiền để giúp Valencia ăn học.
Đến sau, Valencia đỗ tiến sĩ lúc vừa mới 30 tuổi… nhờ dấu thánh giá!
Mỗi ngày và cả đời tôi được bắt đầu
với dấu thánh giá: “Nhân danh Cha, và
Con, và Thánh Thần” để nhắc tôi nhớ rằng Chúa là con đường và thành đạt thực
của đời tôi.“Thật vậy, tất cả các dân đều
bước đi nhân danh thần của mình; còn chúng ta, chúng ta tiến bước nhân danh Đức
Chúa, Thiên Chúa của chúng ta, đến muôn thuở muôn đời” (Mk 4,5).