(1347 -- 1380)
Hoàn
toàn phó thác cho Ðức Kitô, thánh Catarina hăng say chia sẻ
công việc trong nhà, săn sóc người bệnh và giúp đỡ người nghèo. Tuy nhiên cô vẫn
dành thời giờ trong thinh lặng và chiêm niệm.
Trong
cuộc đời ngắn ngủi, Thánh Catarina đặt trọng tâm vào việc hoàn toàn phó thác
cho Ðức Kitô. Ðiều đáng khâm phục về thánh nữ là ngài coi việc phó thác cho
Chúa như một mục đích phải đạt được qua thời gian.
Thánh
Catarina, tên thật là Catarina Benincasa, sinh ở Siena và là người con út trong
một gia đình có đến 23 người con. Ngay từ khi bảy tuổi, cô đã dâng hiến tâm hồn
cho Ðức Kitô. Nơi cô sinh trưởng rất gần San Domenico, trung tâm truyền giáo của
Dòng Ða Minh, và khi lớn lên cô bày tỏ ý muốn đi tu, nhưng gia đình lại muốn cô
kết hôn. Ðể nói lên ý chí quyết liệt của mình, cô đã cắt tóc và sau cùng, với sự
đồng ý của cha mẹ, Catarina gia nhập tổ chức Mantellate, là hội phụ nữ có liên
hệ đến Dòng Ða Minh, họ mặc áo dòng nhưng sống ở nhà, phục vụ người nghèo và
người đau yếu. Trong vòng hai năm liên tiếp cô không bao giờ rời phòng, trừ khi
đi xem lễ và xưng tội, và cũng không nói chuyện với một ai ngoại trừ cha giải tội.
Trong thời gian này, Catarina luyện tập tâm linh qua lối sống khắc khổ.
Sau đó,
cô tự phá vỡ đời sống cô độc và bắt đầu hăng say chia sẻ công việc trong nhà,
săn sóc người bệnh và giúp đỡ người nghèo. Tuy nhiên cô vẫn dành thời giờ trong
thinh lặng và chiêm niệm.
Dần dà,
người ta nhận thấy dường như Catarina đọc được tâm hồn của họ và dân chúng thuộc
đủ mọi thành phần -- giầu và nghèo, tu sĩ và giáo dân, thợ thuyền và lính tráng
- bắt đầu tuốn đến với cô để được khuyên bảo. Từ đó một tổ chức tông đồ giáo
dân được thành hình. Các lá thư của cô, hầu hết là các lời khuyên bảo tinh thần
và khuyến khích các người mến mộ, ngày càng được công chúng đón nhận.
Vì sự
hòa đồng với người đời một cách không sợ sệt cũng như lời nói bộc trực và uy
quyền của một người hoàn toàn phó thác cho Thiên Chúa, Catarina đã bị dị nghị
và dèm pha. Nhưng mọi điều cáo buộc cô đã bị bác bỏ trong Tổng Công Hội Dòng Ða
Minh năm 1374.
Cô có ảnh
hưởng rất lớn vì sự thánh thiện hiển nhiên, cũng như vì ảnh hưởng sâu đậm đối với
đức giáo hoàng. Cô làm việc không biết mệt trong cuộc thập tự chinh chống với
người Thổ Nhĩ Kỳ và trong việc hòa giải thành phố Florence với đức giáo hoàng.
Cô
thành công trong việc thuyết phục Ðức Giáo Hoàng Grêgôriô XI trở về Rôma, nhưng
không bao lâu Đức Giáo Hoàng từ trần và Ðức Urbanô VI lên ngôi. Khi cuộc Ðại Ly
Giáo bùng nổ, Ðức Urbanô VI mời Catarina đến Rôma, vì đức giáo hoàng cần sự hỗ
trợ của cô. Năm 1378, cô đến Rôma và thường xuyên viết thư gửi các nhà lãnh đạo
quốc gia và Giáo Hội để bảo vệ cho quyền giáo hoàng của Ðức Urbanô. Hàng ngày,
cô đi bộ đến Ðền Thánh Phêrô và cầu nguyện cho sự hiệp nhất.
Một vài
tuần trước khi chết, cô đang cầu nguyện trước một bức khảm ở Ðền Thánh Phêrô,
cô trông thấy con thuyền của Thánh Phêrô dường như rời khỏi bức khảm và đậu
trên vai của cô. Con thuyền xô cô ngã quỵ và người ta phải khiêng cô về nhà.
Catarina hầu như bất toại cho đến khi từ trần, ngày 24 tháng Tư 1380, lúc ấy mới
ba mươi ba tuổi.
Cô được
Ðức Giáo Hoàng Piô II phong thánh năm 1461, và được coi là một trong những vị
thần nghiệm và văn sĩ linh đạo của Giáo Hội. Vào năm 1970, Ðức Phaolô VI tuyên
xưng thánh nữ là Tiến Sĩ Hội Thánh. Thánh Catarina là người phụ nữ thứ hai (sau
Thánh Têrêsa ở Avila) được vinh dự này.
Trong
khi các thư của Thánh Catarina thường được coi là cửa ngõ để biết đến con người
của ngài, nhưng người ta thường nhắc đến tác phẩm "Ðối Thoại" mà ngài
chỉ coi đó là "cuốn sách của tôi," gồm các lời giảng dạy của thánh nữ
để lại cho các người mến mộ. Cha Raymond, vị linh hướng của thánh nữ cho biết
tác phẩm này ghi lại những lời đối thoại với Thiên Chúa khi ngài ngất trí.