KHÔNG THỂ HAY KHÔNG MUỐN?
“Thiên Chúa làm cho mọi sự
đều sinh lợi ích cho những ai yêu mến Người” (Rm 8,28).
Không phải là không thể
thấy, nhưng điều quan trọng là tôi có muốn nhìn và thấy bằng ánh sáng đức tin
hay không.
Chiều ngày Thứ Năm
31.3.2011, ngay tại thủ đô Hà Nội, ngôi nhà 5 tầng tại số 49 Huỳnh Thúc Kháng,
sụp đổ tan nát làm cho nhiều người sống trong khu phố phải một phen hú vía.
Đó là một ngôi nhà cũ, xây
từ năm 1995, nay được sửa lại và đang chờ nghiệm thu. Ngôi nhà không đổ sụp bất
ngờ mà đã được báo nguy bởi hai chị công nhân đang tham gia xây dựng. Khoảng
hai giờ chiều hai chị vào dọn dẹp thì thấy các vết nứt nhỏ trên tường phía sau.
Một lát sau thấy nứt to dần đến 5cm rồi 10cm. Đến khoảng 15g30 thì vết nứt đã
toác ra đến 40cm và ngôi nhà bắt đầu nghiêng sang trái.
Tất cả công nhân trong
ngôi nhà cũng như dân cư ngụ hay làm việc ở khu vực quanh ngôi nhà đã được cảnh
báo để sơ tán.
Bà Thanh sống ở tòa nhà
bên cạnh cho biết: “Khoảng 15h30, tôi vẫn
đang cho cháu ăn. May mà chồng tôi về nhà và bảo nhà bên cạnh sắp sập. Cả nhà
tôi liền chạy xuống dưới. Được khoảng 10 phút ngôi nhà 5 tầng bên cạnh đổ xuống".
Nguyên nhân đầu tiên được
nghĩ đến khi điều tra về tai nạn này là do thay đổi kết cấu: Ngôi nhà đó trước
đây làm nhà nghỉ, nay được thuê để mở hiệu bánh, chủ mới của ngôi nhà đã thay đổi
lại kết cấu như lắp thang máy, đập tường gạch để lắp kính, đua ban công ra mặt
ngõ ...
Thực ra, kết cấu của ngôi
nhà tự nó thiếu vững chắc: các cột chịu lực nhỏ, lại sử dụng các loại thép
không đủ tiêu chuẩn, mà khi nhà bị đổ sập người ta thấy cột bê tông sát móng lộ
ra chỉ 4 thanh sắt nhỏ.
Phải chăng người ta không
thể thấy được những hậu quả đáng tiếc có thể xảy ra khi bắt tay xây dựng. Thế
nhưng điều đáng được nói đến không phải là không thể thấy, mà là không muốn thấy.
Vâng, xây nhà cho đúng
tiêu chuẩn là tốt, thế nhưng ngày nay ánh sáng của đồng tiền làm cho người ta bị
lóa mắt không nhìn thấy ánh sáng của lương tâm, để tự hào với những đồng tiền bất
chính.
Không chỉ là đồng tiền, mà
tính háo danh, đam mê hưởng thụ khoái lạc, với vô vàn các nết xấu khác mà chúng
ta nghiệm thấy sức mạnh của chúng trên cuộc sống của mình. Chúng đang làm chúng
ta mù tối khi dành cả cuộc đời xây dựng một ngôi nhà sẽ bị sụp đổ, khi hủy hoại
cuộc sống của mình mà vẫn tưởng mình là khôn ngoan.
Phép lạ Chúa chữa người mù
vạch trần sự mù tối đó trong lòng dạ con người. Người biệt phái bởi lòng ghen
ghét mà không muốn thấy một dấu lạ nào chứng tỏ quyền năng nơi Chúa Giêsu là bởi
Trời. Họ viện cớ Chúa đã chữa bệnh trong ngày Sabát mà từ chối tin nhận quyền
năng đó là bởi Thiên Chúa, dù họ không thể giải thích được là bởi đâu.
Còn người mù, bằng một vài
lời đơn sơ mà mạnh mẽ, đã vạch ra cái mù trong tâm hồn của họ: “Người đó đã mở mắt cho tôi, thế mà các ông
không biết người đó bởi đâu. Nhưng chúng ta biết rằng Thiên Chúa không nghe lời
những kẻ tội lỗi, mà hễ ai kính sợ Thiên Chúa và làm theo ý Chúa, thì kẻ đó mới
được Chúa nghe lời”.
Chúa chữa người mù để diễn
tả một việc lớn lao mà Ngài làm cho nhân loại, là chữa lành sự mù tối trong tâm
hồn bằng cách mang ánh sáng đức tin đến cho mọi người, đức tin mà Ngài đã gieo
vào lòng anh mù.
Đức tin mang lại hạnh phúc
cho con người. Nó là ánh sáng hướng dẫn và khích lệ người ta đi vào con đường
phù hợp với lương tâm. Dù có lúc bị coi là khờ dại vì phải chịu nhiều thiệt
thòi, nhưng người tin luôn tín thác vào bàn tay quyền năng và tình thương Chúa
để luôn có thể ca tụng tình yêu Chúa: “Chúa
chăn nuôi tôi, tôi chẳng thiếu thốn chi, trên đồng cỏ xanh rì, Người thả tôi nằm
nghỉ. Tới nguồn nước, chỗ nghỉ ngơi, Người hướng dẫn tôi, tâm hồn tôi, Người lo
bồi dưỡng” (Tv 22,1).
Ánh sáng đức tin khác với
ánh sáng thế tục, nó không đánh giá theo cái vỏ bên ngoài mà theo giá trị bên
trong: “Ta không xem xét theo kiểu của
con người, vì chưng con người nhìn xem bên ngoài, còn Thiên Chúa thì nhìn xem
tâm hồn” (1Sm 16,7); nó luôn tìm kiếm thánh ý Thiên Chúa: “Anh em hãy nhận biết điều gì làm đẹp lòng
Chúa, và đừng thông phần vào những việc con cái tối tăm không sinh lợi ích gì”
(Ep 5,10-11)
Ai cũng đang xây dựng cuộc
sống mình, bằng việc lựa chọn một lý tưởng, một lối sống, và một cách nhìn. Điều
đó quan trọng như việc xức dầu phong
vương cho một vị vua, vì cái lẽ thịnh suy nằm ở đó.
Người tin là người hạnh
phúc, không một trắc trở nào có thể làm cho người tin nản chí, thất vọng. Ông
Gióp đã có một niềm tín thác sâu xa vào tình thương của Chúa: “Ngài đã ban cho con tình thương và sự sống,
quan tâm đến từng hơi thở của con.” (G 10,12) nên dù có ở giữa gian nguy thử
thách, ông vẫn ca tụng Chúa: “Thân trần
truồng sinh từ lòng mẹ, tôi sẽ trở về đó cũng trần truồng. Đức Chúa đã ban cho,
Đức Chúa lại lấy đi: xin chúc tụng danh Đức Chúa!" (G 1,21)
Cuộc đời tôi được dựng nên
cho hạnh phúc. Trong ánh sáng đức tin, “Thiên
Chúa làm cho mọi sự đều sinh lợi ích cho những ai yêu mến Người” (Rm 8,28).
Không phải là không thể thấy,
nhưng điều quan trọng là tôi có muốn nhìn và thấy bằng ánh sáng đức tin hay
không.
Lm. HK