TÌNH
YÊU XÂY DỰNG HÒA BÌNH
“Căn cứ vào điều này mà người ta phân biệt
con cái Thiên Chúa với con cái ma quỉ: phàm ai không sống công chính thì không
thuộc về Thiên Chúa; ai không yêu thương anh em mình, thì cũng vậy” (1Ga 3,10)
Một vị vua tuyên bố: “Ta sẽ tiêu diệt hết mọi kẻ thù của ta.”
Một số quần thần đắc chí,
nghĩ bụng về cái chết của mấy kẻ ở phe đối nghịch; một số khác lại lo lắng,
nghĩ về những người bị liên lụy.
Nhưng cả hai đều ngạc
nhiên khi thấy nhà vua, sau đó, lại đến thăm những người chống đối, bàn luận với
nhóm bất đồng chính kiến, thậm chí còn đồng bàn ăn uống vui vẻ với họ.
Nhóm quần thần “đắc chí”
thắc mắc: “Tâu đức vua, ngài còn nhớ đến
lời thề hứa sẽ tiêu diệt hết mọi kẻ thù của ngài không?”
“Có chứ. Bây giờ đâu còn ai là kẻ thù của ta”, đức
vua trả lời.
Thiên Chúa là tình yêu, mà
hoa trái của tình yêu là hòa bình. Thế nên mọi lề luật của Chúa đều hướng về
hòa bình. Có người sẽ ngạc nhiên: Phải chăng Thiên Chúa của Cựu ước ác hơn
Thiên Chúa của Tân ước, vì luật của Chúa trong Cựu ước lại cho phép ‘mắt đền mắt,
răng đền răng’, và chính Chúa Giêsu cũng trích dẫn luật Cựu ước, “Các con đã nghe dạy rằng: “Hãy yêu thương đồng
loại, và ghét địch thù.”
Hòa bình là hoa trái của
yêu thương mà sao lại có luật như thế trong Cựu ước?
Chúng ta hãy tìm hiểu thêm
một chút Thánh Kinh.
Luật báo thù của Cựu ước
được đặt ra nhằm làm cho việc báo thù giữ được mức ôn hòa, vừa phải, khỏi đi đến
thái quá, kẻo càng báo oán thì thù oán càng chồng chất. Chỉ vì muốn có sự ôn
hòa mà có luật báo thù trong Cựu ước.
Luật đó nay được kiện toàn
bằng sự chịu đựng. Để xây dựng hòa bình, Chúa dạy các môn đệ tránh cả tranh cãi
và tranh đấu: “Thầy bảo các con đừng chống
cự lại kẻ hung ác; trái lại, nếu ai vả má bên phải của con, thì hãy đưa cả má
bên kia cho nó nữa. Và ai muốn kiện con để đoạt áo trong của con, thì hãy trao
cho nó cả áo choàng nữa. Và ai bắt con đi một dặm thì con hãy đi với nó hai dặm
…” (Mt 5,39-41)
Cựu Ước có dạy ghét địch
thù không? Thực ra, chỉ có vài câu trong Thánh Vịnh 139 và một đoạn trong bản
văn cổ Qumran coi việc ghét kẻ làm điều ác là đúng (Tv 139,19-22), (1QS 9,21),
chẳng có một chỗ nào trong Cựu ước nói đến luật phải ghét địch thù.
Luật Chúa dạy phải yêu
thương đồng loại, nhưng các luật sĩ giải thích đồng loại là những ai cùng một đất
nước, một quốc gia, một tôn giáo, và phải coi họ như là bạn hữu; còn ngoài ra
thì không buộc phải yêu thương,… xa hơn chút nữa là thù ghét.
Nếu tôi nghĩ rằng tính xác
thịt con người chẳng làm được như vậy đâu, thì xin tôi đừng quên là xác thịt sẽ
không được thừa hưởng Nước Trời, chỉ những ai sống theo luật Chúa mới được hưởng
bình an và được an ủi.
Chúa Giêsu giải quyết cách
nào? Chúa nới rộng chữ đồng loại đến hết mọi người, theo kiểu mẫu của chính
Thiên Chúa, Đấng “làm cho mặt trời mọc
lên trên người lành cũng như kẻ dữ, và làm mưa trên người công chính cũng như kẻ
bất lương” (Mt 5,45). Chúa lại có lời thuyết phục rất hay: “Nếu các con yêu thương những kẻ yêu thương
các con, thì còn có công gì? Nào những người thu thuế không làm như vậy ư? Và nếu
các con chỉ chào hỏi anh em các con mà thôi, thì các con có làm gì hơn? Nào dân
ngoại không làm như vậy sao? Vậy các con hãy nên trọn lành như Cha các con trên
trời là Đấng trọn lành” (Mt 5,46-48)
Một người da màu đi lễ.
Nhà thờ dành cho người da màu ở xa nhà anh, nên anh đến một nhà thờ dành cho
người da trắng mà dự lễ, và tất nhiên là phải đứng bên ngoài.
Đang dự lễ thì anh thấy một
người đến đứng ở bên cạnh, cũng da màu. Người đó hỏi anh: “Tại sao anh không vào bên trong?”
Nghĩ bụng chắc người này mới
đến nên chưa biết, anh quay qua trả lời, và nhận ra đó là Chúa Giêsu. Anh thưa:
“Lạy Chúa, vì con là da màu nên phải đứng
bên ngoài.”
Chúa nói với anh: “Ta cũng chẳng được vào.”
Chúa… không được vào vì có
da màu!?... Nhưng câu truyện muốn đưa chúng ta đi xa hơn đến một thực tế đau
lòng có khi xảy ra ngay trong nhà thờ giáo xứ của chúng ta, ngay trong gia đình
hay cộng đoàn của ta là, ở đâu có sự kỳ thị, ghét bỏ, ở đấy không có Chúa. Không
có yêu thương không có Thiên Chúa. Một đền thờ sẽ ra sao nếu không có Chúa?
Không có Chúa không còn là đền thờ nữa.
Tâm hồn mỗi người là đền
thờ Thiên Chúa, nhưng sự ghét bỏ anh em đã bắt Chúa đứng bên ngoài.
Thánh Gioan có những lời rất
mạnh về tình yêu phải có của người môn đệ Chúa: “Căn cứ vào điều này mà người ta phân biệt con cái Thiên Chúa với con
cái ma quỉ: phàm ai không sống công chính thì không thuộc về Thiên Chúa; ai
không yêu thương anh em mình, thì cũng vậy” (1Ga 3,10)
Lạy Chúa, nhiều lúc lòng con
bắt Chúa đứng ở bên ngoài mà miệng con thì nài xin Chúa ngự vào lòng con! Xin
Chúa tha thứ và hoán cải lòng con.
Lm. HK