Ơn gọi của thánh An-tôn
Một lần khác, An-tôn lại vào nhà Chúa; cậu
nghe Chúa nói trong Tin Mừng: Anh em đừng lo lắng về ngày mai. Không thể nán lại
lâu hơn nữa, cậu ra khỏi nhà thờ, và những gì còn lại cũng đem phân phát hết
cho những kẻ bần cùng.
Sau khi cha mẹ cậu
qua đời, An-tôn sống một mình với người em gái. Bấy giờ cậu mới chừng mười tám
hay hai mươi tuổi thôi, mà đã phải đứng ra coi sóc cửa nhà và cô em.
Cha mẹ ra đi
chưa đầy sáu tháng, thì một ngày kia trên đường đi tới nhà Chúa như thường lệ,
cậu An-tôn suy nghĩ trong lòng: tại sao các Tông đồ đã từ bỏ mọi sự để theo Đấng
Cứu Thế; trong sách Công Vụ Tông đồ, ai là người đi bán của cải mình có rồi đem
tiến đặt dưới chân các Tông đồ để các ngài phân phát cho những kẻ nghèo khó; phần
thưởng ở trên trời dành cho những người từ bỏ lớn lao như thế nào. Trong khi
suy nghĩ những điều đó thì cậu bước chân vào nhà thờ đúng lúc đang đọc Tin Mừng.
Cậu nghe Chúa nói với người giàu có kia: Nếu anh muốn nên hoàn thiện, thì hãy
đi bán tài sản của anh và đem cho người nghèo, anh sẽ được một kho tàng trên trời.
Rồi hãy đến theo tôi.
Vậy, như được
Chúa soi sáng, Antôn nhớ đến các thánh và nghĩ rằng bài Tin Mừng trên đây đã được
đọc lên vì mình. Vì thế, cậu mau mắn ra khỏi nhà Chúa, đem ba trăm thửa ruộng mầu
mỡ và rất tươi tốt thừa hưởng được của tổ tiên, tặng cho dân làng, để cậu và cô
em khỏi phải bận tâm vì những tài sản đó. Còn đồ đạc trong nhà, cậu cũng đem
bán hết: thu được một số tiền lớn, cậu phân phát cho người nghèo, chỉ giữ lại một
ít cho cô em.
Một lần khác,
An-tôn lại vào nhà Chúa; cậu nghe Chúa nói trong Tin Mừng: Anh em đừng lo lắng
về ngày mai. Không thể nán lại lâu hơn nữa, cậu ra khỏi nhà thờ, và những gì
còn lại cũng đem phân phát hết cho những kẻ bần cùng. Còn cô em thì cậu gửi gắm
cho các trinh nữ quen biết và đáng tin cậy, để cô được giáo dục trong nhà các
trinh nữ ấy. Rồi từ đó, gần ngôi nhà mình ở trước kia, cậu chỉ lo sống đời khổ
hạnh, chuyên tâm theo đuổi nếp sống khổ chế một cách kiên trì.
Vì nghe thánh
Phao-lô nói: Ai không chịu làm thì cũng đừng ăn, nên An-tôn ra sức làm việc
chân tay, một phần để sinh sống, một phần để giúp đỡ người nghèo.
Cậu siêng năng cầu
nguyện, vì biết rằng phải không ngừng cầu nguyện riêng. Quả thật, cậu chăm chú
nghe đọc Sách Thánh, không bỏ sót điều gì; cậu nghe đâu nhớ đó, đến độ về sau
trí nhớ thay cho sách.