CÂY
ĐÈN CHẦU
Liệu có nơi nào trên vũ trụ bao la này lại cô đơn và vẳng lặng như nơi Nhà
Tạm này không? Tôi vẫn hay tự hỏi mình như vậy mỗi khi chẳng có ai thăm viếng
Nhà Tạm! Tôi là một cây đèn dầu cũ đặt bên cạnh Hòm Chầu. Tôi đứng ở đó đã khá
lâu rồi. Năm tháng lặng lẽ đi qua với sự đổi thay của dòng đời, tôi vẫn đứng đó
chầu Mình Thánh Chúa. Trải qua nhiều thế hệ, thay đổi nhiều cha sở, tôi chứng
kiến những đổi thay trong xứ đạo này. Có người già đã chết đi, có những em bé
chào đời và lớn lên ở đấy. Có những cặp uyên ương lập thành gia đình nhỏ mới. Có
những mái nhà mới được dựng lên. Niềm vui và nỗi buồn trong cái xứ đạo này tôi
đều chứng kiến hết. Hàng ngày bên cạnh Nhà Tạm này, tôi vẫn hằng thầm thĩ cầu
nguyện với Chúa ban những điều tốt đẹp nhất cho vùng quê này.
Trước đây, dân xứ này thuần túy là những người nông dân chất phác. Mặc dù
khi đó, họ chỉ lo làm sao cho đủ cái ăn qua ngày, thế nhưng cuộc sống của họ rất
yên bình. Tuyệt vời hơn nữa là, suy nghĩ của họ rất đơn sơ, trái tim họ chân
thành yêu Chúa. Hồi ấy người ta sốt sáng đạo đức. Ngày ngày, họ đến nhà thờ để
thờ lạy và cảm tạ Chúa. Tất nhiên, tôi chẳng bao giờ cảm thấy hiu quạnh như bây
giờ. Vì sáng, chiều, đều có người đến đây viếng Mình Thánh Chúa trong tâm tình
cảm tạ và tín thác. Tôi cảm thấy ngọn lửa hạnh phúc và thiêng liêng bừng lên ở
trong tim.
Thời gian qua đi, xã hội ngày càng phát triển hơn. Diện tích ruộng nương
thu hẹp dần, các khu công nghiệp mọc lên như nấm. Mừng lắm, vui lắm! Vì từ nay
thanh niên, nam, nữ trong xứ có thêm công ăn việc làm trong các khu công nghiệp.
Bây giờ, nhà nhà có xe gắn máy, cũng đáng mừng lắm chứ. Thiếu niên, nam, nữ
làng trên, xóm dưới bắt đầu biết tiêu tiền vào việc trang hoàng cho bản thân,
việc đó có gì là xấu đâu… Cuộc sống của họ lên như diều gặp gió. Nhu cầu hưởng
thụ tăng lên từng ngày, tất nhiên họ phải lo kiếm thêm nhiều tiền nữa để sắm
cái này, mua cái nọ. Nhưng… thật sự, sẽ chẳng bao giờ là đủ cho những nhu cầu của
con người. Thế rồi từ từ lòng người cũng thay đổi, chẳng mấy người còn có thời
gian đến cầu nguyện và viếng Chúa nhiều như trước nữa. Nhà thờ trở nên vắng vẻ
vì chẳng mấy ai đến cầu nguyện. Đó là cái mà tôi cảm thấy buồn.
…Cho đến một buổi chiều nọ, có một chàng thanh niên dáng hao hao gầy tiến lại
gần Nhà Tạm. Anh ta quỳ trước Chúa Thánh Thể một cách cung kính. Đó là một mầm
xanh của mùa xuân bắt đầu nhú nở sau mùa đông băng giá trong lòng người dân ở xứ
này. Đã lâu rồi, họ quên có sự hiện diện của Thiên Chúa trong cuộc sống của họ.
Câu chuyện của anh ta là những lời nguyện này:
“Thầy Giê-su yêu mến! Ở nơi đây có tiếng gọi thân thương tha thiết vẫn ngày
đêm vẫy gọi và chờ mong con đến, tiếng gọi đó thiết tha đến nỗi con không đủ sức
khước từ. Ao ước trung thành trên hành trình tìm kiếm bình an thực, Lạy Thầy
kính mến con ở đây!
Với những ồn ào của cuộc sống hiện đại ngày hôm nay, con có biết bao nhiêu
điều phải làm, có biết bao nhiêu việc phải cố gắng để dành giật cho cuộc sống
mưu sinh của mình. Nhưng để tìm kiếm tình yêu thực và sự an bình trong tâm hồn,
con chẳng biết tìm nơi nào để có được? Khi ấy con tìm đến nơi Thầy.
Có góc nhỏ nào trong xã hội công nghiệp hóa này âm thầm và yêu thương như
nơi này không Thầy? Với biết bao bận rộn của cuộc sống, bao xao xuyến của một
kiếp người. Con chạy đến đây nép mình vào tình yêu của Thầy. Vì con biết Thầy vẫn
kiên nhẫn và bền bỉ chờ con ở nơi này. Ở đâu nữa trên thế giới bao la này có một
nơi vẫn trông chờ con qua năm tháng như nơi này?
Biết bao lần đau khổ, cô đơn hoài… mà con không tìm đến, nhưng Thầy vẫn
kiên trì luôn đợi con ở đây. Con chẳng thể tìm được nơi nào yêu thương và an
bình như ở đây lúc này - bên Thầy. Vì thế con nguyện sẽ bên Thầy không ngơi nghỉ
suốt cuộc đời của con. Cho dù Thầy cũng biết con đó, con là một thụ tạo đầy yếu
đuối, mang thân phận hèn mọn chẳng có gì nhiều hơn tội lỗi. Nhưng con tin rằng
tình yêu của Thầy cao cả hơn tội lỗi của con nhiều lắm. Con đã tin và con đến
đây bên Thầy, để con được diễm phúc dìm mình trong biển lớn tình yêu đó. Nhưng
xin Thầy hãy gìn giữ con, gìn giữ cho ước nguyện bên Thầy mãi mãi của con. Bởi
vì con sợ khi con gặp gian truân, bão táp. Đức tin mỏng giòn của con lại tan chảy.
Và khi đó con lại quên mất hình bóng của Thầy, quên không gọi tên của Thầy nữa.
Xin hãy giữ gìn con để con phụng sự Thầy.”
Tôi là một cây đèn chầu bên cạnh Thánh Thể Chúa hàng ngày. Tôi hạnh phúc mỗi
khi có người đến viếng Mình Thánh Chúa. Tôi hiệp cùng với lời nguyện cầu của họ.
Tạ ơn Chúa cho người thanh niên, đã cảm nhận được tình yêu của Người.
Lạy Chúa, con chỉ là một cây đèn chầu cũ, con chẳng xứng đáng đứng trước
nhan Ngài, nhưng tình yêu Ngài đã phủ đi mọi ngăn cách. Lạy Chúa! Con nguyện ở
nơi này để mặc dầu nhỏ bé, mặc dầu con chẳng xứng hợp với tình yêu bao la hơn cả
đất trời của Chúa. Nhưng con vẫn nguyện xin là một ngọn đèn chầu nhỏ, lung
linh, le lói nhưng được yêu luôn mãi trong trái tim Chúa và bên Chúa. Xin ban
cho con có một ngọn sáng tin yêu chẳng bao giờ lụi tắt.
Vì dù chỉ là một tia ánh sáng nhỏ
cũng làm rực sáng một khoảng lớn trong bóng đêm mịt mù.
DomStone