Tin của tôi là gặp gỡ Chúa Kitô, vâng
lời Người là gắn bó mật thiết với Người. Tin của tôi là dấn thân bước theo Chúa
Kitô sống yêu thương phục vụ.
1.
Càng về cuối đời, tôi càng nhận thức rõ hơn về những giới
hạn của mình, cách riêng là về 3 giới hạn sau đây.
2.
Giới hạn về sự nhận biết ơn Chúa ban cho tôi.
Xưa, trên bờ giếng Giacóp, Chúa Giêsu đã nói với người phụ
nữ Samaria rằng: “Nếu chị nhận ra ân huệ Thiên Chúa ban cho chị” (Ga 4,10). Với
lời đó, Chúa Giêsu cho người phụ nữ thấy chị chưa thực sự nhận ra ơn Chúa ban
cho chị.
Lời đó cũng nhắc bảo tôi là tôi chưa nhận biết đúng về tất
cả những ơn Chúa đã ban cho tôi.
Ơn Chúa ban cho tôi rất nhiều, thuộc phần hồn và phần
xác, trong mọi lãnh vực.
Nói theo ngôn từ Phúc Âm, những ơn Chúa ban cho tôi đủ loại
đó có thể ví như những nén bạc, mà Chúa trao cho tôi, để tôi sinh lời (x. Mt 25,14-28).
Tôi có dùng những nén bạc đó, để làm cho tôi nên người tốt, có lợi cho phần rỗi
của mình và của người khác, cũng như cho Nước Chúa không?
Tôi phải lương thiện nhìn nhận rằng: Trong việc nhận ra
ơn Chúa ban, tôi đã có nhiều giới hạn.
Biết bao lần, những niềm vui và những thành công thì được
tôi nhìn nhận là ơn Chúa, còn những đớn đau và những thất bại thì không nhận là
ơn Chúa, đang khi chính những
đớn đau và những thất bại lại chính là cơ hội Chúa gởi tới để Chúa ban cho tôi những
ơn cao quý.
Biết bao lần, những người giàu sang đến với tôi để tặng
quà cho tôi, thì tôi cho là ơn Chúa ban, còn những
người nghèo khổ đến với tôi để xin cầu cứu, thì tôi không cho là ơn Chúa, đang khi họ chính là địa
chỉ chính xác Chúa đợi, để bất cứ sự gì tốt tôi làm cho họ, đều sẽ được Chúa kể
như là làm cho chính Chúa.
Biết bao lần, Chúa gởi đến cho tôi những
biến cố, những con người, những sự việc kêu gọi tôi sửa mình, để trở nên người đạo đức hơn. Nhưng tôi không quan tâm,
vẫn dửng dưng, vẫn bỏ lỡ cơ hội.
Xưa, Chúa Giêsu đến với các người đồng hương, rao giảng
Tin Mừng, nhưng họ không nhận ra Người là Tin Mừng, họ xua đuổi Người.
Xưa, Chúa Giêsu trừ quỷ và làm nhiều phép lạ, để làm chứng
Người là Tin Mừng cứu độ. Nhưng bao người có đạo thời đó, chính các thượng tế
và Thượng Hội Đồng cũng không tin nhận Người, thậm chí còn tìm cách giết Người.
Rất có thể, Chúa Giêsu cũng đang đến giữa lịch sử hôm nay
và đang làm nhiều phép lạ. Nhưng biết đâu nhiều người, trong đó có tôi, vẫn
không nhận ra Người.
Giới hạn trong sự nhận ra ơn Chúa luôn vẫn mãi tồn tại.
Biết đâu giới hạn đó nơi tôi đang trong tình trạng trầm trọng.
4.
Một giới hạn nữa nơi tôi cũng có thể trong tình trạng trầm
trọng, đó là giới hạn về sự khôn ngoan.
Phúc Âm dạy tôi phải rất khôn ngoan. Khôn ngoan trước hết
là trong những ưu tiên phải chọn cho đời mình.
Ưu
tiên lo cho phần rỗi linh hồn. Chúa phán: “Được mọi sự thế gian, mà mất linh
hồn, thì nào được ích gì?” (Mt 16,26).
Ưu
tiên biết sợ Chúa. Chúa phán: “Anh em đừng sợ những kẻ giết thân xác mà
không giết được linh hồn. Đúng hơn, anh em hãy biết sợ Đấng có thể tiêu diệt cả
hồn lẫn xác anh em trong hoả ngục” (Mt 10,28).
Ưu
tiên thực thi ý Chúa. Chúa phán: “Không phải bất cứ ai thưa với Thầy: Lạy
Chúa, lạy Chúa là được vào Nước Trời cả đâu. Nhưng chỉ ai thi hành ý của Cha Thầy
là Đấng ngự trên trời, mới được vào mà thôi” (Mt 7,21).
Thêm vào sự khôn ngoan về chọn ưu tiên, Chúa cũng đòi phải
khôn ngoan trong thái độ sống:
Chúa phán: “Thầy sai anh em đi như chiên vào giữa bầy
sói. Anh em phải khôn như con rắn và đơn sơ như chim bồ câu” (Mt 10,16).
Phúc Âm cho thấy: Cũng là việc rao giảng, cũng là việc
làm phép lạ chữa bệnh, cũng là việc trừ quỷ, nhưng Chúa Giêsu có lúc làm những
việc đó ở nơi này mà không làm ở nơi khác, có lúc làm ở thời điểm này, mà không
làm ở thời điểm khác. Đó là bài học về sự khôn ngoan trong thái độ sống.
Một bài học nữa Chúa dạy tôi về sự khôn
ngoan trong mục vụ. Chúa phán: “Ách tôi thì êm ái, và gánh tôi thì nhẹ
nhàng” (Mt 11,30). Với lời đó, Chúa muốn những môn đệ Chúa đừng bao giờ làm cho
bất cứ ai lầm tưởng: Theo đạo Chúa là phải mang lấy những gánh nặng, nhưng trái
lại sẽ cảm thấy cuộc sống đạo là êm ái, là nhẹ nhàng. Sự khôn ngoan đó trong mục
vụ của Chúa luôn cảnh giác tôi về các thứ mục vụ chồng chất những gánh nặng về
luật lệ không cần thiết.
Giới hạn về sự khôn ngoan nơi tôi là thế nào? Tôi nhìn nhận
là có nhiều. Nếu tôi không thận trọng, giới hạn đó cũng có thể trở nên nguy hiểm.
5.
Giới hạn nguy hiểm nữa nơi tôi là giới hạn về sự tỉnh thức.
Từ ít lâu nay người ta nói nhiều đến dấu
chỉ thời đại. Dấu chỉ thời đại thường là những khác thường xảy ra
trong lịch sử, thí dụ sự kiện Đức Giáo Hoàng Phanxicô. Đức Phanxicô xuất hiện
kéo chú ý nhiều người về cải cách trong lãnh vực đạo đức, mục vụ và truyền
giáo. Rất nhiều người nhìn Ngài mà hiểu về hướng thời đại.
Xưa Chúa Giêsu phán với các người Pharisêu và Sađốc rằng:
“Cảnh sắc bầu trời thì các ông biết cắt nghĩa, còn thời điểm thì các ông lại
không cắt nghĩa nổi” (Mt 16,3). Nếu tôi không cố gắng, tôi cũng sẽ bị Chúa
trách như thế.
Một tỉnh thức nữa, tôi rất sợ tôi cũng có nhiều giới hạn,
đó là tỉnh thức về bổn
phận liên đới.
Chúa dạy tôi về bổn phận liên đới trong dụ ngôn người phú
hộ và người ăn mày Ladarô (x. Lc 16,19-31). Nhà phú hộ hưởng thụ tối đa những
gì ông có, như địa vị cao sang, của cải dư thừa, bạn bè quý tộc, với những tiệc
tùng ngày nọ sang ngày kia. Đang khi đó, ngay ở cửa nhà ông, có một người ăn
mày nằm đó, bệnh tật, đói khổ, cô đơn. Nhà phú hộ coi mình như không có bổn phận
gì với người ăn mày đó. Nhưng, sau khi chết rồi, Chúa xét xử ông rất công minh
về bổn phận liên đới của ông với người ăn mày. Ông bị ném xuống hoả ngục, đời đời
sẽ phải ở đó.
Dụ ngôn trên đây đòi tôi phải tỉnh thức rất nhiều về bổn
phận liên đới của tôi với những người nghèo khổ, bệnh tật, cô đơn xung quanh tôi.
Một tỉnh thức nữa, mà Chúa hay nhắc tôi trong Phúc Âm là
tỉnh thức đón
giờ Chúa gọi về đời sau. Có thể sẽ có những bất ngờ. Nếu không tỉnh
thức, tôi sẽ phải lãnh lấy những hậu quả khủng khiếp đời đời.
Nhưng từ đây đến khi chết, tôi sẽ gặp nhiều bất ngờ,
trong đó có những bất ngờ đau đớn và khủng khiếp. Nếu tôi không tỉnh thức, những
bất ngờ đó có thể sẽ tàn phá đời tôi và tương lai của Hội Thánh.
6.
Tôi xin tạm dừng ở đây, để cảm tạ Chúa đã cho tôi thấy những
giới hạn của tôi. Cảm tạ đi đôi với sám hối. Tất cả đều dựa trên đức tin.
Tôi tin ở Chúa, mà không có giới hạn nào. Tin như trẻ thơ
trong lòng người mẹ, người cha của mình. Tin tuyệt đối, tin vững vàng.
Tin của tôi là gặp gỡ Chúa Kitô, vâng lời Người là gắn bó
mật thiết với Người. Tin của tôi là dấn thân bước theo Chúa Kitô sống yêu
thương phục vụ.
Tin của tôi là phó thác mình cho Chúa với nhận thức mình
tội lỗi, yếu đuối, hèn hạ và với xác tín Chúa là tình yêu giàu lòng thương xót.
+ GB Bùi Tuần