(1887-1968)
"Cuộc
đời Kitô Hữu không gì khác hơn là cuộc chiến đấu dai dẳng với chính mình; không
có sự thăng hoa của linh hồn để đạt đến sự tuyệt hảo mỹ miều nếu không phải trả
giá sự đau khổ" (Cha Piô).
Thánh Padre Piô tên thật là Francesco Forgione, thuộc một
gia đình nông dân ở Pietrelcina, miền nam nước Ý. Ðã hai lần, cha của Francesco
phải xa nhà, đi làm việc ở Jamaica, Nữu Ước để nuôi gia đình.
Khi được 15 tuổi, Francesco gia nhập dòng Capuchin và lấy
tên Piô. Ngài được thụ phong linh mục năm 1910 và bị động viên trong Thế Chiến
I. Sau khi bác sĩ thấy ngài bị ho lao, họ đã cho ngài giải ngũ. Vào năm 1917,
ngài được bài sai đến làm việc ở tu viện San Giovanni Rotondo, cách thành phố
Bari 75 dặm.
Vào ngày 20-9-1918, trong lúc cầu nguyện cảm tạ sau Thánh
Lễ, Cha Piô được nhìn thấy Chúa Giêsu. Khi thị kiến ấy chấm dứt, ngài được in
các dấu thánh ở tay, chân và cạnh sườn.
Sau biến cố ấy, cuộc đời ngài phức tạp hơn. Các bác sĩ y
khoa, các giới chức của Giáo Hội và những người tò mò đến xem Cha Piô. Trong
năm 1924 và một lần nữa vào năm 1931, vấn đề dấu thánh được đặt ra; Cha Piô
không được phép cử hành Thánh Lễ nơi công cộng hay được giải tội. Ngài không
than trách về sự cấm cách này, mà sau đó đã được bãi bỏ. Tuy nhiên, sau năm
1924 ngài không còn viết gì thêm nữa. Những tư liệu của ngài về sự thống khổ của
Chúa Giêsu đều được viết trước năm 1924.
Sau khi được in dấu thánh, Cha Piô ít khi rời tu viện,
nhưng biết bao người đã đến thăm ngài. Mỗi buổi sáng, sau Thánh Lễ 5 giờ đầy
nghẹt người, ngài nghe xưng tội cho đến trưa. Ngài dùng thời gian nghỉ trưa để
chúc lành cho người đau yếu và tất cả những ai đến gặp ngài. Sau đó ngài lại tiếp
tục giải tội. Vào lúc ấy, việc giải tội của ngài thường kéo dài 10 tiếng một
ngày; người muốn xưng tội phải lấy số chờ đợi. Nhiều người nói rằng Cha Piô biết
rõ các chi tiết cuộc đời của họ mà chưa bao giờ họ tiết lộ.
Cha Piô nhìn thấy Chúa Giêsu trong tất cả sự bệnh hoạn và
đau khổ. Theo sự đốc thúc của ngài, một bệnh viện xinh xắn được xây trên rặng
Gargano gần đó. Ý tưởng xây cất bệnh viện được phát khởi vào năm 1940; một ủy
ban gây quỹ được thành lập. Năm 1946, lễ vỡ đất được bắt đầu. Việc xây cất bệnh
viện rất khó khăn về kỹ thuật vì khó kiếm được nước và phương tiện chuyên chở vật
liệu xây cất. Sau cùng, "Nhà Chữa Trị Người Ðau Khổ" được hình thành
với 350 giường bệnh.
Nhiều người tin rằng họ được chữa lành qua sự can thiệp của
Cha Piô. Những ai được dự Thánh Lễ của ngài đều cảm thấy sốt sắng; còn những
người tò mò thì rất xúc động. Như Thánh Phanxicô, đôi khi áo dòng của Cha Piô
cũng bị người ta cắt xén để làm kỷ niệm.
Một trong những sự đau khổ của Cha Piô là vài lần những
người thiếu đạo đức rêu rao những điều tiên tri mà họ gán cho là của ngài. Ngài
không bao giờ nói tiên tri về các biến cố trên thế giới, và không bao giờ cho ý
kiến về các vấn đề mà ngài cảm thấy thuộc về sự quyết định của các giới chức
trong Giáo Hội. Ngài từ trần ngày 23-9-1968, và được phong thánh năm 2002.
Lời Bàn
Hơn bất cứ ai khác, có lẽ người Hoa Kỳ ngày nay rất thích
những cuốn sách chỉ dẫn, cũng những chương trình truyền thanh, các bài báo có
tính cách chỉ bảo. Chúng ta say mê với tiến bộ kỹ thuật và không ngừng tìm kiếm
các lối tắt để tiết kiệm thời giờ và sức lực. Nhưng như Thánh Phanxicô và Cha
Piô biết rất rõ, không có con đường nào ngắn hơn khi sống theo Phúc Âm, không
có cách nào tránh được những "giáo huấn khó khăn" của Chúa Giêsu (x.
Gioan 6:60). Rao giảng về Kitô Giáo mà không có sự hy sinh cá nhân, không có thập
giá, thì cũng không khác gì người mãi võ sơn đông quảng cáo bán thuốc trị bá bệnh.
Cha Piô coi sự đau khổ của ngài như đáp ứng với lời kêu gọi sống phúc âm.
Lời Trích
"Cuộc đời Kitô Hữu không gì khác hơn là cuộc chiến đấu
dai dẳng với chính mình; không có sự thăng hoa của linh hồn để đạt đến sự tuyệt
hảo mỹ miều nếu không phải trả giá sự đau khổ" (Lời của Cha Piô).