THỨ
NĂM SAU CHÚA NHẬT 25 THƯỜNG NIÊN
NĂM
CHẴN
BÀI ĐỌC: Gv 1, 2-11
2 Ông Cô-he-lét nói: "Phù vân, quả
là phù vân. Phù vân, quả là phù vân. Tất cả chỉ là phù vân. 3 Lợi
lộc gì đâu khi con người phải chịu đựng bao gian lao vất vả dưới ánh nắng mặt
trời?4 Thế hệ này đi, thế hệ kia đến, nhưng trái đất mãi mãi trường
tồn. 5 Mặt trời mọc rồi lặn; mặt trời vội vã ngả xuống nơi nó đã mọc
lên. 6 Gió thổi xuống phía nam, rồi xoay về phía bắc: gió xoay lui
xoay tới rồi gió đi; gió trở qua trở lại lòng vòng. 7 Mọi khúc sông
đều xuôi ra biển, nhưng biển cũng chẳng đầy. Sông chảy tới đâu thì từ đó sông
lại tiếp tục. 8 Chuyện gì cũng nhàm chán, chẳng thể nói gì hơn. Mắt
có nhìn bao nhiêu cũng chẳng thấy gì lạ, tai có nghe đến mấy cũng chẳng thấy gì
mới. 9 Điều đã có, rồi ra sẽ có, chuyện đã làm, rồi lại sẽ làm ra:dưới
ánh mặt trời, nào có chi mới lạ? 10 Nếu có điều gì đáng cho người ta
nói: "Coi đây, cái mới đây này!", thì điều ấy đã có trước chúng ta từ
bao thế hệ rồi. 11 Chẳng ai còn nhớ đến người xưa, và đối với những
người đến sau thì cũng thế; các thế hệ mai sau sẽ chẳng còn nhớ đến họ.
ĐÁP CA: Tv 89
Đ. Lạy Chúa, trải qua
bao thế hệ, Ngài vẫn là nơi chúng con trú ẩn. (c 1)
3
Chúa bắt phàm nhân trở về cát bụi, Ngài phán bảo: "Hỡi người trần thế, trở
về cát bụi đi! " 4 Ngàn năm Chúa kể là gì, tựa hôm qua đã qua
đi mất rồi, khác nào một trống canh thôi!
5
Ngài cuốn đi, chúng chỉ là giấc mộng, như cỏ đồng trổi mọc ban mai, 6
nở hoa vươn mạnh sớm ngày, chiều về ủ rũ tàn phai chẳng còn.
12
Xin dạy chúng con đếm tháng ngày mình sống, ngõ hầu tâm trí được khôn ngoan. 13
Lạy Chúa, xin trở lại! Ngài đợi đến bao giờ?Xin chạnh lòng thương xót những tôi
tớ Ngài đây.
14
Từ buổi mai, xin cho đoàn con được no say tình Chúa, để ngày ngày được hớn hở
vui ca. 17 Xin cho chúng con được vui hưởng lòng nhân hậu của Chúa
là Thiên Chúa chúng con. Việc tay chúng con làm, xin Ngài củng cố, xin củng cố
việc tay chúng con làm.
TUNG HÔ TIN MỪNG: Ga 14, 6
Hall-Hall: Chúa nói: Chính Thầy là con đường, và là sự
thật, sự sống. Không ai có thể đến với Chúa Cha mà không qua
Thầy. Hall
TIN MỪNG: Lc 9, 7-9
7 Khi tiểu vương Hê-rô-đê nghe biết tất
cả những gì đã xảy ra, thì phân vân lắm. Thật vậy, có kẻ nói: "Đó là ông
Gio-an từ cõi chết trỗi dậy.”8 Kẻ khác nói: "Ông Ê-li-a xuất
hiện đấy!" Kẻ khác nữa lại nói: "Đó là một ngôn sứ thời xưa sống lại.”9
Còn vua Hê-rô-đê thì nói: "Ông Gio-an, chính ta đã chém đầu rồi! Vậy thì
ông này là ai mà ta nghe đồn những chuyện như thế?" Rồi vua tìm cách gặp
Đức Giê-su.
ẨN THÂN NƠI CHÚA KHÔNG CÒN PHÙ VÂN
Ta biết vua Salômôn không
xin Chúa ban ơn Phúc – Lộc – Thọ, chỉ xin Chúa ban cho tấm lòng biết nghe, làm
Chúa hài lòng, và Ngài đã ban cho ông khôn ngoan và giàu có đến nỗi không ai
sánh được (x 1V 3, 9-13). Nhưng cuối đời, khi nhìn lại, ông thấy mọi sự chỉ là
phù vân, đây không phải là trải nghiệm riêng vua Salômôn, mà hết thảy mọi người
khi nhìn lại đời mình, ai cũng thốt lên như vua Salômôn: “Mọi sự chỉ là phù vân”. Cho nên khi vua Salômôn viết tác phẩm Giảng
viên để răn đời, ông không đề tên mình, mà ông lấy danh “Qohelet”, có nghĩa là
cả cộng đoàn đều phải nhận chân rằng: “Phù
vân quả là phù vân, lợi lộc gì đâu cho con người phải chịu đựng bao nhiêu gian
lao vất vả dưới ánh nắng mặt trời? Thế hệ này đi, thế hệ kia đến. Chỉ có trái
đất mãi mãi trường tồn. Mặt trời mọc rồi lại lặn, gió thổi đi rồi vòng lại, nước
chảy ra biển mà biển không tràn, sông chảy tới đâu từ đó sông lại tiếp tục…Mắt
có nhìn bao nhiêu cũng chẳng thấy gì lạ. Điều đã có, rồi ra sẽ có, chẳng có gì
mới ở trên đời” (x Gv 1, 2-11: Bài đọc năm chẵn).
Như thế Qohelet muốn nói:
Con người có lúc xuất hiện trên trái đất, có ngày khuất đi, rồi sẽ có thời tái
xuất hiện nhờ mầu nhiệm Tử Nạn và Phục Sinh của Chúa Giêsu. Ngày ấy: “Mọi
người sẽ từ cõi chết sống lại, và mỗi người lãnh thành quả đời mình lành hay dữ
tùy theo việc tốt hay xấu đã làm khi còn trong thân xác” (2Cr 5, 10). Ai
không kết hợp với Chúa Giêsu, thì vào ngày cánh chung, mọi sự đối với họ không
chỉ là phù vân mà còn trở thành án phạt, như Đức Giêsu nói: “Phải vào lửa đời đời đã dọn sẵn cho ma quỷ
cùng các chư thần của nó” (Mt 25, 41); Nhưng ai sống kết hợp với Chúa Giêsu,
mọi sự đã thuộc về họ, kể cả tội lỗi thì, của
phù vân lại trở thành ơn phù hộ. Vì thế thánh Tông Đồ nói: “Ở đâu tội lỗi nhiều, ở đó ân sủng càng chan
chứa” (Rm 5, 20).
Do đó, ai thuộc về Chúa
Kitô thì không còn run sợ. Kẻ không có Chúa Giêsu vì nán lại trong tội ác, tâm
hồn nó lúc nào cũng bấn loạn, mất bình an. Đan cử như vua Hêrôđê tưởng đã giết
được ông Gioan Bt là nhổ được cái gai làm nhức đầu, vì ông Gioan Bt phản đối
vua không được cướp vợ của anh làm vợ mình! Nhưng thực ra vua đã thất bại, vì
sau khi ông ra lệnh cắt đầu ông Gioan, tâm hồn ông lúc nào cũng nơm nớp lo sợ
ông Gioan sống lại để báo oán (x Lc 9, 7-9: Tin Mừng), như thuở xưa vua Saolê không
nghe lời ngôn sứ Samuel, nên bị quân Philitinh dấy lên tấn công. Ông biết mình
bất lực trước sức mạnh của đối phương, khiến ông run sợ phải cầu cứu với Thiên
Chúa, nhưng Ngài không thèm trả lời, vì ngôn sứ Samuel đã qua đời. Thế là vua
giả dạng làm thường dân đến với thầy chiêm, xin gọi hồn ngôn sứ Samuel về, hy
vọng được ông Samuel chỉ đường phản công quân Philitinh, nhưng ông Samuel hiện
về lại nói: “Tại sao ngài thỉnh ý tôi, trong
khi ĐỨC CHÚA đã rời khỏi ngài và đã trở nên thù địch với ngài? ĐỨC CHÚA đã hành
động như Người đã dùng tôi mà phán: ĐỨC CHÚA đã giật vương quyền ra khỏi tay
ngài và ban cho một người khác là Đa-vít. Bởi vì ngài đã không nghe tiếng ĐỨC
CHÚA và đã không trút cơn thịnh nộ của Người xuống A-ma-lếch, cho nên hôm nay
ĐỨC CHÚA đã xử với ngài như thế. Vua nghe được, ông ngã sóng sượt xuống đất vì
quá sợ hãi về những lời ông Samuel nói” (x 1Sm 28, 3-20).
Đức Giêsu nói cho những kẻ
chống đối Ngài: “Ông Gioan là ngọn đèn
cháy sáng, và các ông đã muốn vui hưởng ánh sáng của ông trong một thời gian”
(Ga 5, 35). Thế mà vua Hêrôđê đã ra lệnh cắt đầu ông, ông như ngọn đèn bị dập
tắt, để Chúa Giêsu là Mặt Trời Công Chính mọc lên (x Ga 5, 35; 3, 30; Lc 1, 78),
Ngài làm nhiều phép lạ lẫy lừng khiến vua Hêrôđê tưởng Đức Giêsu là ông Gioan
Bt sống lại để phóng họa xuống ông, như ngôn sứ Samuel đã hiện về chúc dữ cho
vua Saolê.
Thực vậy, khi vua Hêrôđê
nghe biết tất cả những việc lẫy lừng Đức Giêsu làm, ông lo lắng phân vân, vì có
kẻ nói: “Gioan đã sống lại từ cõi chết;
kẻ khác nữa nói: đó là ông Êlya hiện về, mà Êlya hiện về nhiều người thời ấy kể
cả môn đệ Đức Giêsu đều hiểu là ông Gioan Bt” (x Mt 17, 9-13), đến nỗi ông
hoảng hốt thốt lên: “Gioan ta đã cho chém
đầu rồi mà?” (Lc 9, 7-9a: Tin Mừng). Tâm trạng vua Hêrôđê bất an như thế đã
minh chứng Lời Kinh Thánhnói: “Kẻ ác luôn
luôn chạy trốn, dù không ai đuổi bắt” (Cn 28, 1). Đúng là “chưa đánh được người thì mặt đỏ như vang, đánh
được người thì mặt vàng như nghệ” (tục ngữ). Loài hổ sau khi xâu xé con mồi,
nó lăn quay ra ngủ ngon; trái lại con người dù có đánh gục đối thủ cũng không
sao chợp mắt được! Bởi vậy “thà chết vì chân lý hơn là sống không chân
lý”. Do đó muốn có chân lý thì phải tìm gặp Chúa Giêsu, như vua Hêrôđê
trong lúc hoảng sợ lại muốn đi gặp Đức Giêsu (x Lc 9, 9b: Tin Mừng).
Ý hướng của vua Hêrôđê
muốn gặp Đức Giêsu trở thành động lực thúc bách con người tội lỗi cũng phải
giống Hêrôđê tìm gặp Đức Giêsu, vì chỉ ai đến nghe Lời Đức Giêsu, người đó mới
gặp được Chân Lý (x Ga 18, 37).
Đối với người Công Giáo, tìm
gặp Chân Lý, tìm gặp Chúa Giêsu cụ thể, phải đi dự Lễ, vì mỗi lần ta hiệp dâng
Thánh Lễ với Hội Thánh cách trọn vẹn là ta được đồng hóa với Chúa Giêsu vì cùng
một nguồn gốc, cùng một xương thịt, cùng một sự sống với Thiên Chúa (x Dt 2, 11.
14; Ga 6, 57; Gl 2, 20). Chính vì vậy, khi vua Hêrôđê muốn gặp Đức Giêsu, thì
ngay sau đó ông Luca cho thấy Đức Giêsu hóa bánh ra nhiều để nuôi dân. Đây là
dấu chỉ Đức Giêsu lập Bí tích Thánh Thể, để đáp ứng khát vọng những ai đi tìm
Chân Lý, tìm gặp Chúa Giêsu Phục Sinh (x Lc 9, 10t). Bởi vì, chỉ trong Thánh Lễ
ta mới nói được: “Trải qua bao thế hệ, Chúa
là nơi chúng con trú ẩn” (Tv 90/89, 1: ĐC năm chẵn), vì “Chúa mến chuộng dân Người” (Tv 149, 4:
ĐC năm lẻ). Mà có dự Lễ, ta mới thực sự được trú ẩn “trong Thánh Điện Giêsu”. Thánh
Điện này quý giá đến nỗi không đền thờ vật chất nào sánh bằng, kể cả Giêrusalem,
dù thánh điện này được “ngôn sứ Khac-gai
động viên dân phải lên rừng, lên núi, lấy gỗ quý, đá ngọc về xây dựng. Ai để
nhà mình đẹp hơn Nhà Chúa, thì Chúa sẽ đóng cửa Trời không cho mưa thuận gió
hòa, nên có gieo vãi cũng chẳng thu hoạch! Có ăn mà không đủ no, có uống mà
không đủ say, có mặc mà không đủ ấm, đồng lương làm ra lọt qua túi thủng”
(Kg 1, 1-8: Bài đọc năm lẻ).
Thực vậy, chính Chúa Giêsu
mới là Đền Thờ cho muôn dân đến trú ẩn. Vì khi Ngài lấy dây thừng bện thành roi
đánh đuổi phường buôn bán chiên bò bồ câu, cả những người đổi tiền ra khỏi Đền
Thờ và, báo trước về số phận đền thờ Giêrusalem cho những kẻ muốn giết Ngài: “Cứ phá Đền Thờ này đi, nội trong ba ngày tôi
sẽ xây dựng lại”. Nói thế là ám chỉ chính Ngài sẽ bị người ta giết (phá), nhưng
sau ba ngày Ngài sẽ từ cõi chết sống lại (x Ga 2, 19-21). Ai đến trú ẩn nơi
Ngài, thì được Ngài dẫn đưa vào nguồn sống, như Ngài nói: “Chính Thầy là con đường, và là sự thật, sự sống, không ai đến được với
Chúa Cha mà không qua Thầy” (Ga 14, 6: Tung Hô Tin Mừng)
THUỘC LÒNG
Kẻ ác luôn luôn chạy trốn, dù không ai đuổi bắt! Còn người công
chính đứng vững tựa sư tử non! (Cn 28, 1).
Lm
GIUSE ĐINH QUANG THỊNH