(1502-1539)
Cha Antôn Zaccaria thành
lập hai tu hội, một cho nam giới và một cho nữ giới. Mục đích của tu hội là
canh tân xã hội đang sa sút vào thời ấy, bắt đầu từ hàng giáo sĩ và tu sĩ.
Khi
Martin Luther tấn công những lạm dụng trong Giáo Hội, lúc ấy một phong trào
canh tân đang manh nha thành hình. Trong số những người của phong trào có Thánh
Antôn Zaccaria.
Thuộc
dòng dõi quý tộc, cha của Antôn Zaccaria mất sớm khi ngài mới hai tuổi, và mẹ
ngài, người goá phụ 18 tuổi, ở vậy nuôi con. Bà tận tụy dạy dỗ đạo lý cho con
ngay từ nhỏ. Khi 22 tuổi, Antôn lấy bằng tiến sĩ y khoa và làm việc ở Cremona,
giúp đỡ người nghèo và siêng năng hoạt động tông đồ. Ngoài phần xác của con bệnh,
ngài còn lo lắng đến phần hồn của họ, ngài là một giáo lý viên và được thụ
phong linh mục lúc 26 tuổi.
Ðược
sai đến Milan trong một vài năm, Cha Antôn Zaccaria thành lập hai tu hội, một
cho nam giới và một cho nữ giới. Mục đích của tu hội là canh tân xã hội đang sa
sút vào thời ấy, bắt đầu từ hàng giáo sĩ và tu sĩ.
Vì rất
cảm kích Thánh Phaolô, Cha Antôn Zaccaria đặt tên cho tu hội là Bácnabê -- tên
bạn đồng hành của Thánh Phaolô -- và ngài hăng say rao giảng ở trong nhà thờ
cũng như ngoài đường phố, tổ chức các nhóm truyền giáo và không xấu hổ khi công
khai ăn năn sám hối. Ngài còn khuyến khích những hình thức sinh hoạt mới mẻ,
như giáo dân cộng tác trong công việc tông đồ, siêng năng rước lễ, chầu Thánh
Thể và rung chuông nhà thờ vào 3 giờ chiều thứ Sáu hàng tuần.
Sự
thánh thiện của Cha Antôn đã khích lệ nhiều người thay đổi đời sống, và như tất
cả các vị thánh khác, ngài cũng bị nhiều người chống đối. Hai lần, tu hội của
ngài phải chịu sự điều tra của các giới chức trong Giáo Hội, và cả hai lần đều
được miễn trừ.
Ðang
khi trên đường công tác hòa giải, ngài bị bệnh nặng và được đưa về thăm người mẹ.
Ngài từ trần ở Cremona khi mới 36 tuổi.
Lời Bàn
Sự hăng
say canh tân của Thánh Antôn Zaccaria có lẽ khiến nhiều người ngày nay "thất
vọng". Vào thời điểm mà nhiều người trong Giáo Hội lẫn lộn giữa thế quyền
và thần quyền, thì lời rao giảng, lối sống của Thánh Antôn không khác gì một cản
trở cần diệt trừ. Nhưng lối sống ấy đích thực là linh đạo của Ðức Kitô, một Ðấng
bị đau khổ, bị đóng đinh. Chúng ta cũng không thể "cao trọng hơn Thầy",
và con đường thập giá luôn luôn là con đường dẫn đến vinh quang.