(1380 -- 1444)
Thánh Bernardine ở Siena là người truyền giáo
lỗi lạc của thế kỷ 15. Ðức Giáo Hoàng Piô
II gọi ngài là Thánh Phaolô thứ hai, ngài được Ðức Giáo Hoàng Nicôla V tuyên thánh năm 1450, sáu năm sau khi ngài từ trần.
Nếu
Thánh Phaolô Tông Ðồ nổi tiếng là người hăng say rao giảng thời tiên khởi, thì
Thánh Bernardine là người thuyết giảng nhiệt thành của thế kỷ 15.
Thánh
Bernardine sinh ở Massa Marittima (gần Siena) và là con của thống đốc tỉnh,
nhưng khi lên bảy tuổi ngài đã mồ côi cha mẹ và được bà dì chăm sóc, dạy dỗ thật
chu đáo.
Khi
ngài 20 tuổi, trận dịch hạch lan tràn khắp thành phố Siena. Nhiều khi, ở bệnh
viện có đến 20 người chết trong một ngày. Với sự tiếp tay của các thanh niên
thiện chí khác, Bernardine tình nguyện điều hành toàn thể bệnh viện, tận tụy
chăm sóc bệnh nhân trong bốn tháng.
Khi 22
tuổi, ngài gia nhập Dòng Phanxicô và hai năm sau đó được thụ phong linh mục.
Các tu sĩ Phanxicô thường nổi tiếng là các nhà truyền giáo, nhưng Bernardine
rao giảng rất ít vì giọng nói của ngài thật yếu và khàn khàn. Trong hai mươi
năm ngài sống âm thầm trong bóng tối, dành thời giờ và năng lực để cầu nguyện
và rèn luyện tâm linh. Vào lúc ấy, ngài được sai đi Milan trong công tác truyền
giáo. Khi đứng lên rao giảng, giọng nói của ngài mạnh mẽ và có sức thuyết phục
đến nỗi giáo đoàn không để ngài ra về nếu ngài không hứa sẽ trở lại.
Từ đó,
ngài bắt đầu cuộc đời truyền giáo mà Ðức Giáo Hoàng Piô II gọi ngài là Thánh
Phaolô thứ hai. Cũng như khi chăm sóc bệnh nhân trận dịch hạch, ngài nhiệt
thành lăn xả vào hoạt động truyền giáo. Ngài ngang dọc khắp nước Ý, thường là
đi bộ, rao giảng hai ba giờ đồng hồ và nhiều lần trong một ngày.
Ngài nổi
tiếng là sùng kính Thánh Danh Ðức Giêsu, ngài nghĩ ra dấu hiệu -- IHS, là ba chữ
đầu của tên Ðức Giêsu bằng tiếng Hy Lạp để thay cho những dấu hiệu dị đoan thời
ấy. Việc sùng kính Thánh Danh lan dần, và dấu hiệu ấy bắt đầu xuất hiện trong
các nhà thờ, tư gia và nơi công cộng. Nhiều người ghen tức đã vu khống ngài,
cho rằng đó là sự đổi mới nguy hiểm và dị đoan. Họ đưa vấn đề lên đức giáo
hoàng để chống đối ngài, nhưng sự thánh thiện, sự chính truyền và lời rao giảng
là bằng cớ cho sự trung tín của ngài.
Năm
1427, Ðức Giáo Hoàng Martin V đề nghị ngài làm giám mục Siena nhưng ngài từ chối,
sau đó ngài cũng từ chối làm giám mục của Ferrara và Urbino. Năm 1430, ngài làm
bề trên một chi nhánh Dòng Phanxicô, các Tu Sĩ Sống Nghiêm Nhặt, ngài đặc biệt
chú trọng đến kiến thức và nghiên cứu thần học cũng như giáo luật. Lúc đầu chi
nhánh này chỉ có 300 tu sĩ; khi ngài từ trần số tu sĩ ấy lên đến 4,000 người.
Ngài
cũng viết một số luận án thần học bằng tiếng Latinh và tiếng Ý đề cập đến các học
thuyết căn bản của Kitô Giáo, cũng như luận án về Ðức Maria. Ngài thiết lập
phân khoa thần học ở Perugia và Monteripido.
Trong
hai năm cuối cuộc đời, ngài trở về đời sống rao giảng và đã từ trần "trên
đường công tác," lúc ấy ngài gần 64 tuổi.
Ngôi mộ
của ngài ở Aquila trở nên trung tâm hành hương. Ngài là người truyền giáo lỗi lạc
của thế kỷ 15, và được Ðức Giáo Hoàng Nicôla V phong thánh năm 1450, chỉ có sáu
năm sau khi ngài từ trần.