THỨ 2 SAU CHÚA NHẬT 24 THƯỜNG NIÊN
NĂM LẺ
BÀI ĐỌC: 1Tm 2,1-8
1 Anh
em thân mến, trước hết, tôi khuyên ai nấy dâng lời cầu xin, khẩn nguyện, nài
van, tạ ơn cho tất cả mọi người,2 cho vua chúa và tất cả những người
cầm quyền, để chúng ta được an cư lạc nghiệp mà sống thật đạo đức và nghiêm
chỉnh.3 Đó là điều tốt và đẹp lòng Thiên Chúa, Đấng cứu độ chúng ta,
4 Đấng muốn cho mọi người được cứu độ và nhận biết chân lý.5
Thật vậy, chỉ có một Thiên Chúa, chỉ có một Đấng trung gian giữa Thiên Chúa và
loài người: đó là một con người, Đức Ki-tô Giê-su, 6 Đấng đã tự hiến
làm giá chuộc mọi người.
Điều này đã được chứng thực vào đúng thời đúng buổi.7
Và để làm chứng về điều này, tôi được đặt làm người rao giảng và làm Tông Đồ
-tôi nói thật chứ không nói dối- nghĩa là làm thầy dạy các dân ngoại về đức tin
và chân lý.8 Vậy tôi muốn rằng người đàn ông hãy cầu nguyện ở bất cứ
nơi nào, tay giơ lên trời, tâm hồn thánh thiện, không giận hờn, không xung
khắc.
ĐÁP CA: Tv 27
Đ. Chúc tụng Chúa, vì
Người nghe tiếng tôi khẩn nguyện. (c 6)
2
Khi con hướng về nơi cực thánh giơ đôi tay cầu cứu van nài, xin Ngài nghe tiếng
con khấn nguyện.
7
Chúa là sức mạnh, là khiên mộc chở che tôi, lòng tôi đặt tin tưởng nơi Người.
Tôi đã được Người thương trợ giúp, nên lòng tôi vui mừng hoan hỷ, cất cao tiếng
hát tạ ơn Người.
8
Chúa là sức mạnh cho dân Chúa, là thành trì cứu độ cho đấng Người đã xức dầu
tấn phong.9 Lạy Chúa, xin cứu độ dân Ngài, trên gia nghiệp này,
giáng muôn phúc cả, dẫn dắt nâng niu đến muôn đời.
TUNG HÔ TIN MỪNG: Ga
3,16
Hall-Hall:
Thiên Chúa yêu thế gian đến nỗi đã ban Con Một, để ai tin vào Con của Người thì
được sống muôn đời. Hall.
TIN MỪNG: Lc 7,1-10
1 Một
hôm, sau khi giảng dạy dân chúng, Đức Giê-su vào thành Ca-phác-na-um.2
Một viên đại đội trưởng kia có người nô lệ bệnh nặng gần chết. Ông ta yêu quý
người ấy lắm.3 Khi nghe đồn về Đức Giê-su, ông cho mấy kỳ mục của
người Do-thái đi xin Người đến cứu sống người nô lệ của ông.
4 Họ đến gặp Đức Giê-su và khẩn khoản nài xin
Người rằng: "Thưa Ngài, ông ấy đáng được Ngài làm ơn cho.5 Vì
ông quý mến dân ta. Vả lại chính ông đã xây cất hội đường cho chúng ta." 6
Đức Giê-su liền đi với họ. Khi Người còn cách nhà viên sĩ quan không bao xa,
thì ông này cho bạn hữu ra nói với Người: "Thưa Ngài, không dám phiền Ngài
quá như vậy, vì tôi không đáng rước Ngài vào nhà tôi.7 Cũng vì thế,
tôi không nghĩ mình xứng đáng đến gặp Ngài. Nhưng xin Ngài cứ nói một lời, thì
đầy tớ của tôi được khỏi bệnh.8 Vì chính tôi đây, tuy dưới quyền kẻ
khác, tôi cũng có lính tráng dưới quyền tôi. Tôi bảo người này: "Đi! là nó
đi; bảo người kia: "Đến! là nó đến; và bảo người nô lệ của tôi: "Làm
cái này! là nó làm."9 Nghe vậy, Đức Giê-su thán phục ông ta,
Người quay lại nói với đám đông đang theo Người rằng: "Tôi nói cho các ông
hay: ngay cả trong dân Ít-ra-en, tôi cũng chưa thấy một người nào có lòng tin
mạnh như thế."10 Về đến nhà, những người đã được sai đi thấy
người nô lệ đã khỏi hẳn.
SỐNG
BỞI ĐỨC TIN, TỒN TẠI NHỜ ĐỨC ÁI
Giáo huấn Công
Đồng Vat.II trong Hiến Chế Hội Thánh số 9 nói: “Chúa không cứu con người cách
riêng rẽ thiếu liên kết”, nghĩa là phải được liên kết với Chúa Giêsu và
đồng loại.
I. PHẢI ĐƯỢC LIÊN KẾT VỚI CHÚA GIÊSU
BẰNG ĐỨC TIN, nhất là tin vào Lời Chúa cứu sống con người.
Đan cử như Đức Tin của vị sĩ quan Roma, ông có tên đầy tớ lâm bệnh nguy tử, ông
không dám trực tiếp đến xin Đức Giêsu cứu đầy tớ ông, mà ông sai phái ít niên
trưởng Do Thái đến trình bày. Sở dĩ ông không dám trực tiếp gặp Đức Giêsu vì
Luật Môsê không cho phép người Do Thái đến nhà dân ngoại. Đức Giêsu nghe được,
Ngài sẵn sàng đến nhà ông, tức là Ngài chấp nhận phiền hà khi phục vụ. Vị sĩ
quan biết Đức Giêsu tiến về nhà mình, ông liền sai bạn hữu đến thưa với Ngài: “Thưa Ngài, không dám phiền Ngài quá như vậy,
vì tôi không đáng rước Ngài vào nhà tôi. Cũng vì thế, tôi không nghĩ
mình xứng đáng đến gặp Ngài. Nhưng xin
Ngài cứ nói một lời, thì đầy tớ của tôi được khỏi bệnh Vì chính tôi đây,
tuy dưới quyền kẻ khác, tôi cũng có lính tráng dưới quyền tôi. Tôi bảo người
này: "Đi! là nó đi; bảo người kia: "Đến! là nó đến; và bảo người nô
lệ của tôi: "Làm cái này! là nó làm.” (Lc 7, 6-8: Tin Mừng).
Như thế ông sĩ
quan đã nhận ra chỉ có Lời Đức Giêsu đem sự sống cho mọi người, mà không thể
tìm được nơi những người quyền cao chức cả trong xã hội, ông cho biết lời của
ông có uy quyền sai bảo mọi người làm theo ý ông, dù ông chỉ là sĩ quan rốt bét
trong triều đình, và cứ như vậy nếu lần lên lời nói của vị sĩ quan cao cấp
khác, nhất là tới hoàng đế Roma, thì lời của những người trần thế có đầy uy
quyền cũng không sánh bằng Lời Đức Giêsu, vì chỉ có Lời Đức Giêsu phát sinh sự
sống cho những người tin.
Đức Tin của ông
sĩ quan làm cho Đức Giêsu hết sức ngạc nhiên và Ngài lên tiếng khen: "Tôi
nói cho các ông hay: ngay cả trong dân Israel, tôi cũng chưa thấy một người nào
có lòng tin mạnh như thế." (Lc 7,9: Tin Mừng). Vị sĩ quan đã bộc
lộ Đức Tin như thế, nên ông Phêrô cũng bắt chước thưa với Đức Giêsu:“Lạy
Thầy, bỏ Thầy chúng con theo ai, Thầy có những Lời đem đến sự sống đời đời”,
khi ông thấy cả rừng người, có cả một số môn đệ Đức Giêsu đã bỏ Ngài mà đi, vì
không chấp nhận Lời Ngài nói “ăn Thịt và uống Máu Ta” sẽ được sống muôn đời (x.
Ga 6,60-68).
Nhờ Đức Tin của
ông sĩ quan mà đầy tớ ông được thoát tay tử thần, khi những kẻ được sai đến gặp
Đức Giêsu trở về nhà, thì thấy đầy tớ đã an lành mạnh khỏe (Lc 7,10: Tin Mừng).
Đúng là “Thiên Chúa yêu thế gian đến nỗi
đã ban Con Một, để ai tin vào Con của Người thì được sống muôn đời” (Ga
3,16: Tung Hô Tin Mừng).
Vậy nhờ Đức Tin
vào Lời Chúa của người lãnh đạo cứu sống những kẻ thuộc về mình. Do đó thánh
Phaolô viết thư cho Giám mục Timôthêu môn đệ ông: “Tôi khuyên ai nấy hãy dâng lời cầu xin, khẩn nguyện, nài van, tạ ơn cho
tất cả mọi người, cho vua chúa và tất cả những người cầm quyền, để chúng ta
được an cư lạc nghiệp mà sống thật đạo đức và nghiêm chỉnh. Thiên Chúa muốn cho
mọi người được cứu độ và nhận biết Chân Lý. Thật vậy, chỉ có một Thiên Chúa,
chỉ có một Đấng trung gian giữa Thiên Chúa và loài người: đó là Đức Giêsu Kitô,
Đấng đã tự hiến làm giá chuộc mọi người. chính tôi được Chúa đặt làm người rao
giảng và làm Tông Đồ, làm thầy dạy các dân ngoại Đức Tin và Chân Lý. Tôi muốn
rằng những người đàn ông hãy cầu nguyện bất cứ nơi nào, tay giơ lên trời với
tâm hồn thánh thiện, không giận hờn, không xung khắc” (1Tm 2,1-8: Bài đọc
năm lẻ). Trong thư này ông Phaolô lưu ý những người đàn ông phải giơ tay cầu
nguyện, vì họ là những người được Chúa đặt làm thủ lãnh trong gia đình hay
ngoài xã hội, và đó cũng là lý do ông nhắc đến phải cầu nguyện cho các vua chúa
và những người cầm quyền, để họ hoàn tất sứ mệnh lãnh đạo mà cất lời ngợi khen
Thiên Chúa: “Chúc tụng Chúa, vì Người
nghe tiếng tôi khẩn nguyện” (Tv 28/27,6: ĐC năm lẻ).
II. PHẢI LIÊN KẾT VỚI MỌI NGƯỜI BẰNG ĐỨC
ÁI NHƯ ÔNG SĨ QUAN NGOẠI GIÁO ROMA. Đặc biệt ông này tỏ
lòng thương kẻ hạ cấp nhất trong xã hội, và những người thấp cổ bé miệng. Cụ
thể:
1/ Ông thương người nô lệ trong nhà. Xã hội thời ấy, nô lệ không được
pháp luật nhìn nhận phẩm giá, người ta coi nô lệ chỉ như một dụng cụ để làm
việc, có khi người ta quý con vật hơn nô lệ. Thế mà vị ông sĩ quan ngoại giáo
này lại lo tìm Lời Đức Giêsu để cứu tên nô lệ, như lo cho chính con mình hoặc
cứu sống chính bản thân (x. Lc 7,2: Tin Mừng).
2/ Ông thương dân bị trị. Dân Do Thái vào thời ấy đang bị đế quốc Roma
thống trị, Roma còn muốn dân Do Thái phải tôn thờ hoàng đế của họ hơn tôn thờ
Thiên Chúa của Israel. Thế mà ông sĩ quan này đã hao tốn tiền của và liều mạng
dám xây hội đường cho dân bị trị có nơi sinh hoạt tôn giáo. Những người Do Thái
cảm nghiệm được lòng thương của vị sĩ quan ngoại giáo này, nên họ đến động viên
Đức Giêsu cứu giúp tên đầy tớ của ông, họ nói: “Thưa Ngài, ông ấy đáng được Ngài làm ơn cho. Vì ông quý mến dân ta. Vả
lại chính ông đã xây cất hội đường cho chúng ta” (Lc 7,4b-5: Tin Mừng).
Nhìn vào cách
chăm sóc đồng loại của vị sĩ quan Roma, ta thấy ông đã dạy mọi người phải sống Đức
Tin và Đức Ái, vì:
-
Người công chính sống bởi Đức Tin (Rm
1,17).
-
Mọi sự sẽ qua đi, chỉ có Đức Ái tồn tại
muôn thuở (1 Cr13,13).
Nhưng nhìn vào cách sống Đạo của giáo đoàn
Côrinthô, ông Phaolô thấy thua xa vị sĩ quan ngoại giáo trong Tin Mừng hôm nay,
nên ông viết thư trách:
“Thưa anh
em, nhân lúc đưa ra các chỉ thị này, tôi chẳng khen anh em đâu, vì những buổi
họp của anh em không đem lại lợi ích gì, mà chỉ gây hại. Thật thế, trước tiên
tôi nghe rằng khi họp cộng đoàn, anh em chia rẽ nhau. Những sự chia rẽ giữa anh
em, thế nào cũng có, nhưng nhờ vậy mới rõ ai là người đạo đức chắc chắn. Khi
anh em họp nhau, thì không phải là để ăn bữa tối của Chúa.Thật vậy, mỗi người
lo ăn bữa riêng của mình trước, và như thế, kẻ thì đói, người lại say. Anh em
không có nhà để ăn uống sao? Hay anh em khinh dể Hội Thánh của Thiên Chúa và
làm nhục những người không có của?”
Thật vậy, điều tôi đã lãnh nhận từ nơi Chúa,
tôi xin truyền lại cho anh em: trong đêm bị nộp, Chúa Giê-su cầm lấy bánh, dâng
lời chúc tụng tạ ơn, rồi bẻ ra và nói: "Anh em cầm lấy mà ăn, đây là Mình Thầy, hiến
tế vì anh em; anh em hãy làm như Thầy vừa làm để tưởng nhớ đến Thầy”. Do đó thánh Phaolô khuyên các tín hữu “trước
khi đi dâng Lễ, hãy dùng bữa ở nhà trước, và khi họp nhau để dùng bữa, anh em
hãy đợi nhau” (1Cr 11, 17-26.33: Bài đọc năm chẵn).
Đó là “anh
em loan truyền Chúa đã chịu chết cho tới khi Chúa lại đến” (1Cr 11,26b: ĐC
năm chẵn).
“Loan truyền việc Chúa chịu chết”
chính là hiệp dâng Thánh Lễ, rồi đi phục vụ, thì phải đặt quyền sống của người anh
em trên quyền sống của mình, giống Chúa Giêsu đối với nhân loại. Nếu tất cả
những người Công Giáo sống được như thế thì thế giới này không còn ai ở ngoài
Hội Thánh Công Giáo.
THUỘC LÒNG
Người ta được lành mạnh không phải nhờ
cỏ nọ hay thuốc kia, nhưng nhờ Lời Chúa chữa họ khỏi mọi tật nguyền
(Kn 16,12).
Linh
mục GIUSE ĐINH QUANG THỊNH