Chuyện Lịch Sự
Nhân vô thập toàn, không ai lại không có lỗi,
hơn thua nhau là biết “đứng dậy”, can đảm nhận lỗi và sửa sai.
Có những “chuyện
lớn” mà không quan trọng, nhưng có những “chuyện nhỏ” mà không hề nhỏ, và rất
quan trọng!
Lịch sự là lễ
phép, và là phép xã giao cơ bản nhất mà ai cũng được giáo dục từ nhỏ, nhưng đôi
khi người ta cho là… “chuyện nhỏ.” Ông bà ta nói: “Học ăn, học nói, học gói, học mở.” Những “chuyện nhỏ” vậy mà còn
phải học! Không ai sinh ra là biết ngay, dù là thiên tài, thế nên ai cũng phải
học. Nhưng được học mà có tiếp thu hay không là chuyện khác.
Không biết mà không
dám nhận mình không biết, đó là “tự ái vặt.” Không biết mà nói mình biết, đó là “chảnh”, là “nổ.”
Có những điều nên biết và có những điều không nên biết. La Rochefoucauld nói: “Có 3 thứ ngu dốt: Không biết những điều đáng biết, biết không rành mạch những điều phải biết,
và biết những điều không cần biết.” Chúa Giêsu nói: “Nếu quý vị đui mù
thì quý vị đã chẳng có tội. Nhưng giờ đây quý vị nói: “Chúng tôi thấy”, nên tội
quý vị vẫn còn!” (Ga 9:41).
THẤY NGƯỜI…
Alison R.
Bishop là người Mỹ nhưng sống tại Việt Nam nhiều năm, và anh thấy “ấn tượng” về
cách cư xử của người Việt trong đời sống hàng ngày. Anh than phiền: “Người Việt không biết nói câu ‘xin lỗi’ vì
sợ bẽ mặt, mắc cở, dù họ có lỗi rõ ràng. Đó cũng là nguyên nhân gây ra nhiều cuộc
cãi vã, ẩu đả vô ích.” Một nhận xét thật xấu hổ và đáng buồn cho chúng ta,
những người Việt Nam!
Rồi anh kể rằng
trên đường đi dự tiệc, anh ngừng xe tại một cây xăng để đổ xăng. Người bán xăng
vô ý đổ nhiều quá làm tràn xăng ra ngoài, và xăng bắn lên chiếc áo mới anh đang
mặc. Bị dơ áo bất ngờ, anh không biết phải nói sao mà chỉ nhìn chòng chọc vào
người đàn ông bán xăng. Người bán xăng cũng không nói lời nào, có vẻ muốn làm
ngơ, rồi quay sang phục vụ người khách hàng kế tiếp. Lúc đó, anh cảm thấy rất
giận, không hiểu vì sao người bán xăng có thái độ như vậy, không hề nói lời xin
lỗi.
Lần khác, anh
đang ngồi ăn trong tiệm thì thấy miếng nhựa trong bát phở. Anh hỏi nhân viên phục
vụ và chủ tiệm nhưng họ chỉ ngây người ra nhìn anh, không nói câu nào. Một lát
sau, họ đem cho anh bát phở khác, nhưng họ không thèm nói lời xin lỗi về việc
sai sót của mình.
Anh nhận xét: “Với thái độ lạnh lùng, vô cảm của người phục
vụ và chủ tiệm, tôi ăn mất ngon. Sau khi trả tiền, tôi ra về, trong lòng tự hứa
sẽ không bao giờ quay lại tiệm phở này nữa.” Anh cho biết thêm: “Sau khi sống ở Việt Nam nhiều năm, tôi nhận
ra được một điều là người Việt không muốn nhận mình làm điều gì sai trái hoặc
nói lời xin lỗi. Khi lỗi của họ rõ ràng không thể chối cãi mà họ chỉ phản ứng bằng
thái độ lặng thinh và né tránh, có khi còn tìm cách cãi lại chứ không nhận trách nhiệm
trước mặt người khác.”
Những “tội” anh
Alison kể ra thật đơn giản: Không lịch sự, không muốn nhận lỗi, không thèm xin
lỗi, né tránh trách nhiệm. Thế nhưng “lỗ nhỏ làm đắm thuyền”, lỗi dù nhỏ mà coi thường riết thành quen,
khó sửa, và tệ hại hơn là cái sai đó lại nghiễm nhiên được coi là… đúng. Quá
nguy hiểm!
Anh Alison kể: “Tôi từng phải cãi lộn với những người khác
vì họ không chịu nhận mình đã làm điều sai trái. Chuyện này xảy ra tại một bệnh
viện khi tôi điền vào biểu mẫu bảo hiểm sức khoẻ. Dù tôi đã điền xong, nhân
viên của bệnh viện cứ nhất định cho rằng tôi không thể làm thủ tục bảo hiểm. Về
sau tôi được biết rằng cô nhân viên đó đã làm thất lạc mấy biểu mẫu tôi đã điền
xong. Lẽ ra, cô ta nên nhận lỗi mình làm mất những mẫu này, nói một câu xin lỗi,
và lịch sự đề nghị tôi điền lại các mẫu khác. Tại sao cô ta cứ muốn tranh cãi về
vấn đề này?
Từ nhỏ, cha mẹ tôi đã dạy tôi phải biết nói lời xin lỗi khi mình
làm việc gì sai quấy. Trong câu chuyện giữa những người trong gia đình với
nhau, cha mẹ tôi vẫn thường nói câu xin lỗi khi làm điều gì sai. Tôi lớn lên trong
môi trường mọi người sẵn sàng nói lời xin lỗi để bộc lộ sự quan tâm, sự tử tế, và sự kính trọng lẫn nhau. Thật vậy, việc
dạy cách xin lỗi người khác bắt đầu từ trong gia đình và nhà trường. Tuy nhiên,
ở Việt Nam, tôi thấy nhiều người lớn luôn muốn chứng minh là mình đúng, hiếm
khi thấy họ chịu nói câu xin lỗi với trẻ con. Như vậy làm sao họ có thể làm
gương cho con cái học cách nói lời xin lỗi được? Tôi công nhận điều này xảy ra
do những dị biệt văn hoá tận căn bản gốc rễ, tôi tin rằng nó bắt nguồn từ tâm
lý lo sợ bị mất mặt của dân Việt. Ở Tây phương, chúng tôi cũng coi trọng việc
giữ thể diện, nhưng không đến mức giả vờ bỏ qua lỗi lầm của mình, và gây thiệt
hại cho người khác.”
…MÀ NGHĨ ĐẾN TA
La Sơn Phu Tử
Nguyễn Thiếp, nhà đạo đức học thế kỷ XVIII, nói rõ: “Ngọc không mài không thành đồ quí, người không học không biết đạo làm
người. Chúa tầm thường, tôi nịnh hót, quốc phá, gia vong, mọi tai họa đều bắt đầu
từ đó.” Thật đáng quan ngại khi một chuỗi hệ lụy những điều xấu xa và nguy
hiểm xảy ra nối tiếp nhau lại được bắt đầu từ những cái rất đơn giản!
Hiền triết Khổng
Tử xác định: “Có lỗi mà không sửa mới
thành ra có lỗi.” Nhân vô thập toàn, không ai lại không có lỗi, hơn thua
nhau là biết “đứng dậy”, can đảm nhận lỗi và sửa sai. Biết phục thiện là một nhân
đức. Ngạn ngữ Pháp có câu: “Con người ít
khi nghĩ mình cần bao nhiêu trí tuệ để đừng bao giờ bị lố bịch.” Vì không
“đầu tư” cho phép lịch sự mà người ta dễ mắc sai lầm, dễ bị lố bịch.
Dù là ai cũng
phải biết nhận lỗi và xin lỗi, vì có khi càng “lớn” càng sai. Càng giấu giếm, càng che đậy, càng tránh né, càng tự hạ
giá mình. Nhận lỗi và
xin lỗi sẽ được người khác thán phục. Xin lỗi là giao hòa. Chân phước Giáo
hoàng Gioan Phaolô II cũng đã can đảm xin lỗi công khai về những sai lầm của
người Công giáo trước đây. Không ai chê trách mà còn thấy ngài đúng là một vị
thánh.
Biết nhận lỗi
và xin lỗi sẽ giúp chúng ta tìm cách không “lăn vào vết xe cũ.” Né tránh trách
nhiệm, không nhận lỗi hoặc đổ lỗi cho người khác sẽ khiến chúng ta càng mất sĩ
diện hơn.
Chuyện của anh
Alison còn “chạm” đến những người có trách nhiệm giáo dục và hướng dẫn như gia
đình, cha mẹ, phụ huynh, nhà trường, giáo viên,… Chính những người có trách nhiệm giáo dục và hướng dẫn cũng phải biết
nhận lỗi và xin lỗi, chứ
không thể cứ đổ lỗi cho nhau theo “vòng luẩn quẩn.”
Không chỉ phải
biết nhận lỗi và xin lỗi, chúng ta còn phải biết nói lời cảm ơn, vì đó cũng là
một trong những điều cần thiết đối với phép lịch sự cơ bản của con người vậy.
Những nhận xét
của anh Alison về người Việt Nam chỉ là những điều nhỏ, nhưng chính những điều
nhỏ mà chúng ta coi là “chuyện nhỏ” đó lại là “chuyện lớn”, không thể coi thường
hoặc làm ngơ! Bạn có cảm thấy “tự ái dân tộc” nổi dậy?
TRẦM THIÊN THU