TUỔI THƠ
Tôi còn trẻ hay tôi đã già? Có thể cả hai.
Có những người còn trẻ khi đã 60, nhưng lại có những kẻ đã già khi mới 20.
Có những thanh niên đã đánh mất tuổi trẻ, và có những người suốt đời chưa hề bao giờ có tuổi trẻ để mà đánh mất...
Trẻ vì mặt tươi non.
Trẻ vì sức hăng hái.
Trẻ vì tuổi ít oi.
Trẻ vì tính vô lo bồng bột...
Đúng hết. Còn một đặc điểm khác để biết mình già hay trẻ, đó là mong ước. Tuổi trẻ là tuổi ước mơ. Những gì mơ ước đều chưa tới. Nên sống trẻ cũng là sống đợi chờ. Trẻ nhìn về tương lai, xây mộng đẹp cho cuộc đời chật hẹp. Nên sống trẻ cũng là sống trong hy vọng.
Đừng coi mọi mong ước đều là vô ích. Thực tại quá nghèo. Chỉ có ước mơ là to lớn. Nhờ nó mà con người mới đi tìm được từ tiến bộ nầy sang tiến bộ khác. Mọi văn minh và mọi công trình đều thoát thai từ mộng ước của những trí khôn phong phú.
Trăm năm về trước, Jule Verne đã kể một câu chuyện tưởng tượng lên cung trăng. Câu chuyện mơ mộng đó đã gợi ý cho việc thực hiện những chuyến đi hiện nay lên nguyệt cầu.
Đinh Bộ Lĩnh lúc còn nhỏ đã nuôi dưỡng bằng những trò đánh trận cờ lau. Mộng nhỏ trở thành mộng lớn, và đời ông đã biến nên một cuộc thực hiên anh hùng cho giấc mộng vĩ đại của lịch sử đất nước. Thánh Têrêsa thành Lisieux đã có những mơ ước táo bạo. Chị ước mến Chúa như chưa hề có ai mến bằng. Chị mong đi giảng tình yêu Chúa cho mọi người khắp nơi, từ tạo thiên lập địa tới ngày tận thế. Chị mơ ước làm linh mục để giảng về lòng thương Đức Mẹ. Thế rồi chị chết hồi mới 24 tuổi. Chị không thực hiện được mọi mộng ước của chị như những thiện chí quãng đại. Chị đã nên Thánh. Bao bậc vĩ nhân, bao người giàu sang cùng thời với chị cũng đã chết. Sự nghiệp của ho đã chết theo. Nhưng tinh thần Têrêsa còn sống mãi trong hàng triệu linh hồn.
Có những mơ ước của một số người đã được hậu thế tiếp nhận hoan hỉ và truyền lại mãi mãi, vì nó đẹp và xứng đáng là những lý tưởng.
Cái làm cho một ước mơ nên đẹp, vì nó không phải xây dựng hạnh phúc cho người mơ ước mà chính vì nó mưu tìm hạnh phúc cho kẻ khác. Cái đẹp của ước mơ không ở chỗ thu vào, mà là ở chỗ cho đi.
Cho đi là mở sang kẻ khác. Lòng người cho đi trở nên rộng và cao hẳn lên, để dể đón gặp Thiên Chúa. Chúa bao la và cao cả vô cùng. Chỉ những tâm hồn quãng đại cao thượng mới gặp được Ngài. Và chỉ gặp dược Ngài là gặp được hạnh phúc.
Ai nuôi dưỡng những ước mơ ích kỷ, sẽ thắt buộc tâm hồn trở nên nhỏ bé, thấp hèn không sao đón nhận được Thiên Chúa.
Tình cho đi là tình tăng lên. Tình vị tha là hướng đi của con người. Nếu bản tính của con người là mơ tìm hạnh phúc vô biên, thì Chúa là hạnh phúc đó. Ngài ở cuối đường phục vụ tha nhân.
Có cho đi mới tìm được lại là thế. Những gì thu vén cho mình sẽ mất đi, nhưng những gì cho đi sẽ còn mãi mãi.
Nếu tôi sống một cách ý nghĩa, thì mơ ước của tôi phải theo chiều hướng vị tha đó. Từ những ước mơ nhỏ, như làm nở một nụ cười, lau được một giọt lệ, cho đến những ước mơ lớn như được hao mòn và chết đi cho kẻ khác, tôi phải luôn luôn quên mình trong mọi lựa chọn, mọi tìm kiếm, mọi hành vi.
Như thế có nghĩa là một ước mơ tốt không có giá trị ở chỗ vị tha, mà còn ở chỗ cố gắng thực hiện.
Nếu ước mơ chỉ để mà mơ ước, để rồi tin vào mơ ước, thì cuộc đời chỉ là một giấc ngủ dài.
Phải coi mơ ước tốt như tiếng gọi đi đến thực hành. Điều quan trọng không phải là thành công, nhưng là cố gắng. Cố gắng làm việc, cố gắng hy sinh, cố gắng chấp nhận cả đến thất bại, để rồi vươn lên. Cố gắng là đừng bao giờ nói: Tôi không thể được, tôi đã đủ rồi.
Nếu một mơ ước được thành sự thật một cách quá dễ, thì đâu là giá trị. Bước đi với chiếc gai đâm dưới bàn chân, và cứ thế dám bước hoài qua những chặng đường gập gềnh sỏi đá, để tìm hạnh phúc cho người khá, đó là hình ảnh đáng kính của những giấc mơ đáng kính.
Chúa Giêsu đã sống và chết cho kẻ khác. Mơ ước của Ngài từ thưở đời đời là thế. Ngài đã thực hiện. Và Ngài đã sống lại vinh quang trong một tuuoir trẻ ngàn đời.
Lạy Chúa, xin nuôi trong con những ước mơ vị tha hào hùng, xin kéo dài tuổi trẻ trong con bằng những ước mơ lành thánh. Xin hướng tuổi mơ về nẻo cao thượng, dấn thân và can đảm. Ôi lạy Chúa là Đấng làm vui sướng tuổi xuân con!
ĐGM. GB. Bùi Tuần