Chuyện thành Na-im
(Lc 7:11-17)
Một buổi sáng khi mặt trời đã vắt vẻo trên đỉnh đồi cao, nắng bình minh chiếu chan hòa xuyên qua những kẽ lá đầu cổng thành Na-im, một thành nhỏ miền Galilê nước Do thái, tiếng chim hót ríu rít chào mừng một ngày mới bắt đầu. Trời trong veo lững lờ vài đám mây xanh biếc hứa hẹn một ngày đẹp. Quyện trong tiếng chim hót là tiếng lao xao của một đám đông đang theo chân một cỗ quan tài. À, một đám tang buồn! Thật ra có đám tang nào mà không buồn? Có cuộc tiễn biệt nào mà không nước mắt, đau thương? Có mất mát nào mà không gây đau lòng cho kẻ còn sót lại? Nhưng đám tang này lại buồn hơn mọi đám tang khác bởi lẽ người nhắm mắt xuôi tay còn quá trẻ. Anh chưa làm nên công danh sự nghiệp, chưa có gì để lại cho đời ngoài một bà mẹ goá nghèo xơ xác. Gia tài duy nhất của mẹ anh cũng chính là anh. Vậy mà anh nỡ lòng ra đi mang theo bao niềm hy vọng cậy trông của người mẹ tuổi đã về chiều. Người chết xong phận mình nhưng người còn ở lại thì sao?