BỎ TẤT CẢ NHỮNG GÌ BÀ CÓ
“Đừng sợ yêu cho đến khi bị thương tổn, bởi vì
đấy là cách Chúa Giêsu đã yêu.” (Mẹ Têrêxa Calcutta)
Lm. HK
Một đêm Giáng sinh, một thiếu phụ mang thai lần bước đến
nhà một người bạn để nhờ giúp đỡ. Con đường ngắn dẫn đến nhà người bạn có một mương
sâu với cây cầu bắc ngang. Người thiếu phụ trẻ bỗng trượt chân chúi về phía trước,
cơn đau đẻ quặn lên trong chị. Chị hiểu rằng mình không thể đi xa hơn được nữa.
Chị bò người phía bên dưới cầu.
Giữa những chân cầu, chị đã đơn độc sinh ra một bé trai.
Không có gì ngoài những chiếc áo bông dày đang mặc, chị lần
lượt gỡ bỏ áo quần và quấn quanh mình đứa con bé xíu, vòng từng vòng giống như
một cái kén. Thế rồi tìm thấy được một miếng bao tải, chị trùm vào người và nằm
lả bên cạnh con.
Sáng hôm sau, một phụ nữ lái xe đến gần chiếc cầu, chiếc
xe bỗng chết máy. Bước ra khỏi xe và băng qua cầu, bà nghe một tiếng khóc yếu ớt
bên dưới. Bà chui xuống cầu để tìm. Nơi đó bà thấy một đứa bé nhỏ xíu, đói lả
nhưng vẫn còn ấm, còn người mẹ đã chết cóng.
Bà đem đưa bé về nuôi dưỡng. Khi lớn lên, cậu bé thường
hay đòi bà kể lại câu chuyện đã tìm thấy mình. Vào sinh nhật lần thứ 12, dịp lễ
Giáng sinh, cậu bé nhờ mẹ nuôi đưa đến mộ người mẹ tội nghiệp.
Khi đến nơi, cậu bé bảo mẹ nuôi đợi ở xa trong lúc cậu cầu
nguyện. Cậu đứng cạnh ngôi mộ, cúi đầu và khóc. Thế rồi cậu bắt đầu cởi quần
áo. Bà sững sờ thấy cậu lần lượt cởi bỏ tất cả và đặt lên mộ mẹ mình.
"Chắc
là cậu sẽ không cởi bỏ tất cả - bà mẹ nuôi nghĩ - cậu sẽ lạnh cóng!" Song cậu bé đã tháo bỏ tất cả và đứng
run rẩy.
Bà mẹ nuôi đi đến bên cạnh và bảo cậu bé mặc đồ trở lại.
Bà nghe cậu gọi người mẹ mà cậu chưa bao giờ biết mặt: “Mẹ đã lạnh hơn con lúc này, phải không mẹ?” Và cậu bé oà khóc.
Giới hạn của tình yêu là yêu không giới
hạn, yêu cho đến cùng.
Chúa là tình yêu nên giới luật của Chúa cũng là giới luật
của tình yêu, luôn đòi hỏi triệt để, không có chỗ cho sự trù trừ, nước đôi: “Ngươi phải yêu mến Đức Chúa, Thiên Chúa của
ngươi, hết lòng, hết linh hồn, hết trí khôn và hết sức lực ngươi” (Mc
12,30)
Điều đó được thấy rõ trong lời Chúa khiển trách giáo đoàn
Laođixê: “Ta biết các việc ngươi làm: ngươi
chẳng lạnh mà cũng chẳng nóng. Phải chi ngươi lạnh hẳn hay nóng hẳn đi! Nhưng
vì ngươi hâm hẩm chẳng nóng chẳng lạnh, nên Ta sắp mửa ngươi ra khỏi miệng Ta”
(Kh 3,15-16)
Trong niềm tin vào tình yêu Thiên Chúa, những đòi hỏi đó
càng rõ và mạnh hơn khi ngôn sứ Êlia bảo một bà goá ở Sarepta làm cho ông một
miếng bánh khi bà chỉ còn một nắm bột trong hũ, đang dự định đi lượm vài thanh
củi về nướng lên cho hai mẹ con ăn rồi chết: “Bà đừng sợ, cứ về làm như bà vừa nói. Nhưng trước tiên, bà hãy lấy những
thứ đó mà làm cho tôi một chiếc bánh nhỏ, và đem ra cho tôi, rồi sau đó bà sẽ
làm cho bà và con bà. Vì Đức Chúa, Thiên Chúa của Ít-ra-en phán thế này:
"Hũ bột sẽ không vơi vò dầu sẽ
chẳng cạn cho đến ngày Đức Chúa đổ mưa xuống trên mặt đất” (1V 17,13-14)
Là chủ tể vạn vật, Chúa hoàn toàn có quyền đòi hỏi như thế,
và còn hơn thế nữa, nhưng Chúa không đòi hỏi như một ông chủ mà như người thi
ân, vì Chúa đã đi bước trước trong tình yêu thương: Chúa đã xuống
thế làm người để nói với nhân loại tiếng yêu thương mãnh liệt nhất: “Không có tình yêu nào cao quý hơn tình yêu
của người hiến mạng sống vì người mình yêu.”
Vâng, khi nhập thể, Chúa đã mang lấy tội lỗi của mọi người,
“để tiêu diệt tội lỗi bằng việc hiến tế
chính mình” (Dt 9,26), và món quà quý giá nhất Chúa dành cho con người
là cho họ nên một với Ngài trong tình yêu vĩnh cửu: “núi có dời có đổi, đồi có chuyển có lay,
tình nghĩa của Ta đối với ngươi vẫn không thay đổi, giao ước hoà bình của Ta
cũng chẳng chuyển lay, Đức Chúa là Đấng thương xót ngươi phán như vậy” (Is
54,10)
Một phần tư đồng xu của bà goá thật là nhỏ bé, nhưng cũng
hết sức lớn lao, vì đó là “tất cả những
gì bà có để nuôi thân.” Điều thực sự làm cho nó có giá trị là tấm lòng bà gửi
trong đó. Chúa tể trời đất không đánh giá theo kiểu trần gian mà theo
tấm lòng. Vì thế mà với lòng mến, một người nghèo túng khốn cực nhất cũng có thể
kiếm được cho mình phần thưởng hết sức cao cả, là được nên một với Chúa: “Tôi sống, không phải là tôi sống, mà là Đức
Kitô sống trong tôi.”
Mẹ Têrêxa Calcutta đã nói: “Hãy làm cho ngôi nhà của chúng ta thực sự là nơi của tình yêu để chúng
ta có thể thắng vượt bất kỳ khó khăn nào. Tình yêu bắt đầu từ gia đình - mọi sự
đều lệ thuộc vào mức độ chúng ta yêu nhau thế nào trong gia đình. Đừng sợ yêu
cho đến khi bị thương tổn, bởi vì đấy là cách Chúa Giêsu đã yêu.”
Tôi có dám cho đi không tính toán, yêu như Chúa yêu
không?