THỨ TƯ SAU CHÚA NHẬT 7 PHỤC SINH
BÀI ĐỌC: Cv 20, 28-38
28 Hồi ấy, ông Phao-lô nói với các kỳ mục trong
Hội Thánh: "Anh em hãy ân cần lo cho chính mình và toàn thể đoàn chiên mà
Thánh Thần đã đặt anh em làm người coi sóc, hãy chăn dắt Hội Thánh của Thiên
Chúa, Hội Thánh Người đã mua bằng máu của chính mình.
29 "Phần tôi, tôi biết rằng khi tôi đi rồi,
thì sẽ có những sói dữ đột nhập vào anh em, chúng không tha đàn chiên. 30
Ngay từ giữa hàng ngũ anh em sẽ xuất hiện những người giảng dạy những điều sai
lạc, hòng lôi cuốn các môn đệ theo chúng. 31 Vì vậy anh em phải canh
thức, và nhớ rằng, suốt ba năm, ngày đêm tôi đã không ngừng khuyên bảo mỗi
người trong anh em, lắm khi phải rơi lệ.
32 "Giờ đây, tôi xin phó thác anh em cho Thiên
Chúa và cho lời ân sủng của Người, là lời có sức xây dựng và ban cho anh em
được hưởng phần gia tài cùng với tất cả những người đã được thánh hiến.
33 "Vàng bạc hay quần áo của bất cứ ai, tôi
đã chẳng ham. 34 Chính anh em biết rõ: những gì cần thiết cho tôi và
cho những người sống với tôi, đôi tay này đã tự cung cấp. 35 Tôi
luôn tỏ cho anh em thấy rằng phải giúp đỡ những người đau yếu bằng cách làm
lụng vất vả như thế, và phải nhớ lại lời Chúa Giê-su đã dạy: cho thì có phúc
hơn là nhận.”
6 Nói thế rồi, ông Phao-lô cùng với tất cả các
anh em quỳ gối xuống cầu nguyện. 37 Ai nấy oà lên khóc và ôm cổ ông
mà hôn. 38 Họ đau đớn nhất vì lời ông vừa nói là họ sẽ không còn
thấy mặt ông nữa. Rồi họ tiễn ông xuống tàu.
ĐÁP CA: Tv 67
Đ. Hỡi vương quốc trần gian, nào hát khen Thượng Đế. (c 33)
29 Lạy Thiên Chúa, xin biểu dương quyền lực của Ngài,việc đã làm
cho chúng con, xin Ngài củng cố. 30 Từ thánh điện Ngài ở
Giê-ru-sa-lem,là nơi vua chúa về triều cống.
33 Hỡi vương quốc trần gian, nào hát khen Thượng Đế, hãy đàn ca mừng
Chúa, 34 Đấng ngự chốn cửu trùng, chốn cửu trùng thái cổ. Này Người
lên tiếng, tiếng thật uy hùng. 35a Hãy nhìn nhận sức uy hùng của
Thiên Chúa.
35b Ánh quang huy của Người chiếu toả trên Ít-ra-en,sức uy hùng xuất
hiện trên mây thẳm. 36 Từ thánh điện, Thiên Chúa tỏ ra Người là Đấng
khả tôn khả uý. Chính Người là Thiên Chúa Ít-ra-en, Đấng ban tặng cho dân dũng
lực uy quyền.
TUNG HÔ TIN MỪNG: x Ga 17, 17b. 17a
Hall-Hall: Lạy Chúa, Lời Chúa là sự thật; xin Chúa lấy sự thật
mà thánh hiến chúng con. Hall.
TIN MỪNG: Ga 17, 11b-19
11b Khi ấy, Đức Giê-su ngước mắt lên trời và cầu
nguyện rằng: “Lạy Cha chí thánh, xin gìn giữ các môn đệ trong danh Cha mà Cha
đã ban cho Con, để họ nên một như Chúng Ta. 12 Khi còn ở với họ, Con
đã gìn giữ họ trong danh Cha mà Cha đã ban cho Con. Con đã canh giữ, và không
một ai trong họ phải hư mất, trừ đứa con hư hỏng, để ứng nghiệm Lời Kinh Thánh.
13 Bây giờ, Con đến cùng Cha, và Con nói những điều này lúc còn ở
thế gian, để họ được hưởng trọn vẹn niềm vui của Con. 14 Con đã truyền
lại cho họ Lời của Cha, và thế gian đã ghét họ, vì họ không thuộc về thế gian,
cũng như Con đây không thuộc về thế gian. 15 Con không xin Cha cất
họ khỏi thế gian, nhưng xin Cha gìn giữ họ khỏi ác thần. 16 Họ không
thuộc về thế gian cũng như Con đây không thuộc về thế gian. 17 Xin
Cha lấy sự thật mà thánh hiến họ. Lời Cha là sự thật. 18 Như Cha đã
sai Con đến thế gian, thì Con cũng sai họ đến thế gian. 19 Vì họ, Con
xin thánh hiến chính mình Con, để nhờ sự thật, họ cũng được thánh hiến”.
THÁNH THẦN LÀM CHO TÔNG ĐỒ PHAOLÔ
GIỐNG ĐỨC GIÊSU
Thánh Phaolô nói với các tín hữu:“Giờ
đây tôi bị xiềng xích bởi Thánh Thần” (x Cv 20,22a), nên ông tự hào với
giáo đoàn Êphêsô: “Tôi là tù nhân trong Chúa, tôi khuyên anh em hãy đi đứng sao cho xứng
với ơn thiên triệu, mà Thiên Chúa đã kêu gọi anh em” (Ep 4,1). Bởi thế,
tâm tình, ý hướng, việc làm của ông Phaolô đã rập theo khuôn mẫu Đức Giêsu. Cả
hai Đấng trước lúc bị bắt và bị án tử đều lo lắng cho những người thân yêu:
I. TÔNG ĐỒ PHAOLÔ BẮT CHƯỚC
THẦY GIÊSU CẦU NGUYỆN, CẢNH GIÁC CÁC VỊ KỲ MỤC TRONG HỘI THÁNH CHỚ LẠC ĐẠO,
NHƯNG HIỆP NHẤT TRONG CHÂN LÝ.
- Đức Giêsu cầu nguyện cùng Chúa Cha cho các môn đệ:
“Lạy Cha Chí Thánh, xin gìn giữ chúng nhờ
danh Cha mà Cha đã ban cho Con, ngõ hầu chúng nên một như Chúng Ta” (Ga
17,11b).
+ Tông Đồ Phaolô nói với
các kỳ mục trong Hội Thánh: “Anh em
hãy ân cần lo cho chính mình và toàn thể đoàn chiên mà Thánh Thần đã đặt anh em
làm người coi sóc, hãy chăn dắt Hội Thánh của Thiên Chúa, Hội Thánh Người đã
mua bằng máu của chính mình. Phần
tôi, tôi biết rằng khi tôi đi rồi, thì sẽ có những sói dữ đột nhập vào anh em,
chúng không tha đàn chiên. Ngay từ giữa hàng ngũ anh em sẽ xuất hiện những
người giảng dạy những điều sai lạc, hòng lôi cuốn các môn đệ theo chúng”
(Cv 20,28-30: Bài đọc).
Vì thế ta hãy luôn cầu nguyện: “Lạy Chúa, Lời Chúa là sự thật, xin Chúa lấy
sự thật mà thánh hiến chúng con” (Ga 17,17b. 17a: Tung Hô Tin Mừng).
II. TÔNG ĐỒ PHAOLÔ GIỐNG ĐỨC
GIÊSU TRONG SUỐT BA NĂM ĐAU KHỔ ĐÊM NGÀY VÌ LO CHĂM SÓC VÀ RĂN DẠY MỌI NGƯỜI.
- Đức Giêsu thưa với Chúa Cha: “Khi Con
còn ở với chúng, Con đã gìn giữ chúng nhân danh Cha mà Cha đã ban cho Con. Con
đã canh phòng và không ai trong chúng đã hư đi, trừ phi con người hư đốn để
Kinh Thánh được nên trọn. Nhưng nay Con đến cùng Cha, và Con nói thế, lúc còn ở
thế gian, ngõ hầu sự vui mừng của Con được trọn vẹn nơi mình chúng” (Ga
17,12-13: Tin Mừng).
Dù Đức Giêsu đã thức suốt đêm để cầu
nguyện cùng Chúa Cha xin được ơn soi sáng để chọn 12 môn đệ (x Lc 6,12-16). Thế
mà có một người hư đốn đó là Giuđa. Vì hắn tin vào thế lực của 30$, tiền công
nộp Thầy, hắn không muốn nương tựa vào Đức Giêsu đã nhân danh Chúa Cha gìn giữ
và canh phòng. Thực vậy, Đức Giêsu đã nhiều lần nhắc nhở và cảnh cáo Giuđa về ý
định nộp Thầy mà hắn không nghe. Có lần Ngài nói cùng các môn đệ: “Trong số những kẻ Ta chọn có một tên là quỷ
sứ” (Ga 6,70-71); “Thà rằng nó đừng
sinh ra thì hơn” (Mt 26,24). Sự hư đi của Giuđa còn do tại hắn đã tự thắt
cổ nhào đầu xuống vỡ bụng ra mà chết (x Mt 27,3-5; Cv 1,18); Giuđa như cành nho
tách lìa khỏi thân Giêsu, nên đã khô héo! (x Ga 15,6).
- Tông Đồ Phaolô nhắc nhở
các tín hữu: “Hãy tỉnh thức, và nhớ
rằng ba năm trường ngày đêm tôi đã không ngừng sa lệ mà cảnh cáo mỗi một người”
(Cv 20, 31: Bài đọc).
III. TÔNG ĐỒ PHAOLÔ BẮT CHƯỚC
ĐỨC GIÊSU PHÓ THÁC CÁC TÍN HỮU CHO LỜI CHÂN LÝ, LỜI ÂN SỦNG.
- Đức Giêsu thưa cùng Cha:
“Con đã ban cho chúng Lời của Cha, và thế
gian đã ghét chúng, vì chúng không thuộc về thế gian, cũng như Con không thuộc
về thế gian. Con không xin Cha cất chúng ra khỏi thế gian, nhưng gìn giữ chúng
khỏi kẻ dữ. Chúng không thuộc về gian, cũng như Con không thuộc về thế gian. Xin
hãy tác thánh chúng trong sự thật: Lời của Cha là sự thật” (Ga 17,14-17:
Tin Mừng).
+ Tông Đồ Phaolô nói với
các tín hữu: “Tôi xin phó thác anh em
cho Chúa và cho Lời ân sủng của Người, Lời có sức xây dựng và ban phần cơ
nghiệp giữa hàng những kẻ được tác thánh hết thảy” (Cv 20,32: Bài đọc).
Ai có trái tim nghe Lời Chúa thì còn
hơn vua Salômôn, dù ông không xin Phúc – Lộc – Thọ, chỉ xin Chúa cho có tấm
lòng biết nghe, bởi thế Chúa ban cho ông giàu có và khôn ngoan đến nỗi không ai
sánh được (x 1V 3,9-13). Nhất là ai suy gẫm Lời Chúa đêm ngày, người ấy làm gì
cũng thành công (x Tv 1,2-3).
Điều này thánh Tông Đồ còn có ý nhắc
nhở cho các bậc làm cha mẹ vào cuối đời: Đừng ai an tâm hãnh diện đã nuôi dưỡng
và giáo dục đàn con, đứa nào cũng thành đạt về mặt văn hóa, đứa nào cũng có
nghề nghiệp, và đã chia gia tài không nhỏ cho chúng. Thế mà không hề để lại cho
đàn con gia sản Đức Tin, lòng Mến, lòng Cậy vào Lời Chúa. Nói kiểu thánh Phaolô
“không phó thác con cho Lời ân sủng của
Thiên Chúa” (x Cv 20,32), thì tất cả những gì không bởi Lời Chúa và bởi
Chúa Giêsu, sẽ ra tro bụi! (x Mt 24,35; Cv 5, 38-39). Ta nhớ lại lời thánh Tông
Đồ đã xác tín với các tín hữu trước khi bị bắt đưa sang Roma để chịu án tử: “Hôm
nay trước mặt anh em, tôi cam đoan rằng: tôi hoàn toàn trong sạch về máu mọi
người. Vì tôi đã không e ngại mà giấu giếm đi, để không loan báo cho anh em tất
cả ý định của Thiên Chúa” (Cv 20,26-27: Bản dịch NTT). Chính vì thế mà
Lời Kinh Thánh đã nhắc nhở cho những người làm cha mẹ:
-
Người cha
(mẹ) có tắt thở, cũng chưa chết, vì họ để lại con cái giống hệt họ (Hc 30,4).
-
Đừng khen ai
có phúc trước khi họ lìa đời, vì nhìn con cái người ta sẽ biết rõ (Hc 11,28).
-
Sự khôn
ngoan được biện minh nơi con cái mình (Lc 7,35).
IV. ĐỨC GIÊSU CŨNG NHƯ TÔNG ĐỒ
PHAOLÔ NHẮC NHỞ TÍN HỮU CHỚ THAM TIỀN CỦA NHƯNG HÃY BIẾT CHIA SẺ.
Tông Đồ Phaolô nhắc nhở các tín hữu hãy
noi gương ông: “Vàng bạc, áo xống tôi
không hề ham muốn, chính anh em cũng biết rằng: các nhu cầu của tôi và của
những người ở với tôi, thì chính
những bàn tay này đã tự cung cấp lấy. Bằng mọi cách, tôi đã tỏ cho anh em biết
rằng phải lao nhọc như thế mà nâng đỡ những người hèn yếu,và ghi lấy Lời của
Chúa Giêsu, vì chính Ngài đã nói: “Cho thì có phúc hơn là lấy” (Cv 20,33-35).
Cho có phúc hơn là lấy vì ba lý do:
1. Cho là mặt nổi của tình yêu chân thành, diễn tả
ta giống Thiên Chúa, vì “Thiên Chúa là
Tình Yêu” (1Ga 4,8). Mà “đừng ai yêu
bằng đầu lưỡi nhưng bằng việc làm thực sự” (1Ga 3,18).
2. Nếu biết chia sẻ đúng ý Chúa, thì: “Ngài sẽ lấy đấu hảo hạng đã dằn đã lắc đổ
tràn vào vạt áo cho” (Lc 6,38). Bởi đó thánh Phaolô nói: “Gieo sẻn thì gặt sẻn, gieo hậu thì gặt hậu,
mỗi người hãy cho tùy theo ý định của lòng mình, không cau có, không miễn
cưỡng, có vui vẻ dâng hiến Thiên Chúa mới chuộng. Vả lại Thiên Chúa có quyền đổ
tràn ân lộc mọi thứ xuống cho anh em, để anh em vừa được luôn luôn sung túc mọi
bề, vừa còn dư giả mà làm những việc phúc đức. Như đã viết: Người sẽ rộng tay
chia sẻ cho kẻ nghèo, đức công chính của người sẽ bền mãi mãi” (2Cr 9,6-9).
3. Có chia sẻ đúng ý Chúa, thì của cải đã tích trữ
vào kho Trời, “nơi mối mọt không nhấm
nát, nơi trộm cắp không phỗng mất” (Lc 12,33).
Như vậy, chia sẻ đúng ý Chúa thì
phát sinh sự sống. Người ta thấy nước Palestin có hai cái hồ: phía bắc là hồ
Tibêria, hồ phía nam là biển Chết, hai hồ này được nối lại bằng con sông Giodan.
Nhưng hồ Tibêria có sự sống vì rất nhiều cá. Lý do hồ này chia ra làm nhiều
nhánh phân phối nước vào các đồng bằng; trái lại biển Chết thì không có nhánh
nào chia nước đi, nên mặn đắng và không có sự sống. Tưởng đó cũng là hình ảnh
nhắc nhở: ai biết chia đi thì phát sinh sự sống.
Vậy chỉ có những ai giống thánh
Phaolô nên một trong Chúa Giêsu như trên, thì người ấy “biểu dương quyền lực của Chúa, từ nơi thánh điện của Chúa ở Giêrusalem
là nơi vua chúa về triều cống” (Tv 68/67, 29-30), và nói với muôn dân: “Hỡi vương quốc trần gian, nào hát khen
Thượng Đế” (Tv 68/67,33: Đáp ca).
THUỘC LÒNG
Cho thì có
phúc hơn là lấy (Cv 20,35).
Vì diễn tả tình yêu giống Chúa (x
1Ga 4,8), được Chúa cho lại nhiều hơn
(x Lc 6,38; 2Cr 9,6-9), và đã tích vào
kho vững bền trên trời (x Lc 12,33).
Lm GIUSE ĐINH QUANG THỊNH