NGOẠI KIỀU và LỮ KHÁCH
Như một người
lên đường, sẵn sàng cho những bất ngờ. Tôi sống như lữ khách và ngoại kiều hướng
về Tương Lai Trời mới Đất mới do Chúa làm chủ.
1.
Tôi ở Long Xuyên, trong Tòa Giám Mục, đã hơn 40 năm rồi. Nhưng khi về già, nhiều
lúc tôi cảm thấy rất thấm thía một lời Kinh Thánh nói về thân phận con người sống
đức tin. Lời đó là: “Tôi xưng mình là ngoại
kiều và là lữ khách trên mặt đất này” (Dt 11,13).
2. Tôi
cảm thấy mình là ngoại kiều và
là lữ khách trên mặt
đất. Vì tôi, cũng như ông Apraham, vâng lời Chúa mà ra đi, đến một nơi sẽ được
lãnh nhận làm gia nghiệp, đó là thiên đàng. Nhưng hiện giờ tôi chưa tới đó. Nên
tôi sống trên mặt đất này, nhìn về đó, như một ngoại kiều và lữ khách trên đường
còn dài.
Với kiểu nói như trên, tôi xác tín rằng:
Theo đức tin, một đàng tôi phải dấn thân cho Quê Hương tôi trên trái đất này,
nhưng một đàng, tôi vẫn phải hướng về Quê Hương trên trời là đích điểm sau cùng
của đời tôi. Vì thế, tôi phải biết sống trên trái đất này, như một ngoại kiều
và như một lữ khách hướng về Quê Hương Chúa hứa.
3. Ngoài
ra, tôi còn cảm thấy mình là ngoại kiều và là lữ khách theo một phương diện
khác. Đó là, mặc dầu tôi chỉ ở một chỗ qua bằng ấy năm, nhưng cuộc sống luôn chuyển biến. Nhà cửa thay đổi, nhân sự thay đổi, các
liên hệ thay đổi, thời tiết thay đổi. Trong dòng đời có vô vàn thay đổi, còn
tôi thì muốn ổn định, nên có lúc tôi không tránh được cảm nghĩ mình là ngoại kiều
và là lữ khách ngay tại chính nơi tôi đang sống.
Cảm nghĩ đó sinh ra trong tôi một sự bất an nào đó, một sự cô đơn nào đó.
4. Từ
những kinh nghiệm riêng tư vừa kể, tôi nghĩ tới tương lai của giáo phận nói
chung và của từng cộng đoàn nói riêng.
Tình hình cho phép tôi nghĩ rằng: Nhiều bất ổn sẽ xảy ra khắp nơi. Có chỗ hiện giờ bầu khí đạo coi như sốt sắng,
nhưng rồi sẽ ra nguội lạnh. Có chỗ hiện giờ số người công giáo là đa số nhiệt
tình, nhưng rồi ở đó đa số sẽ lại là người ngoài công giáo. Rất có thể chính
nơi thờ phượng hôm nay sẽ có ngày không còn là nơi thờ phượng nữa, hoặc sẽ trở
thành hoang vu.
5. Khi
những bất ổn như thế xảy ra, mỗi cộng đoàn công giáo và từng người công giáo sẽ
cảm thấy mình như là ngoại kiều và như là lữ khách ngay trên chỗ ở của mình.
6. Lúc
đó, phải sống đức tin thế nào đây? Thưa, phải cởi mở.
Thiên Chúa không phải là Đấng chúng ta có
thể đóng kín trong một giáo lý, trong một cơ chế, trong một nhà thờ. Nhưng
Thiên Chúa là Đấng chúng ta có thể gặp Người, lúc và nơi mà chúng ta không chờ
đợi. Người đến một cách bất ngờ. Người là Đấng tạo dựng những gì mà con người
không hề dám hy vọng.
7. Tôi
nghĩ là: Xưa Do Thái đã xây tháp Babel, biểu tượng cho ý chí muốn ổn định tại
nơi đó. Nhưng Chúa đã phá ý định ấy. Nay, nhiều khi chúng ta cũng bắt chước họ,
xây dựng những công trình và cơ chế có tính ổn định, để sống khép kín đức tin
trong đó. Nhưng rồi Chúa lại đến phá vỡ những tháp Babel ấy.
8. Chúa Giêsu thành Nagirét xưa đã không đóng kín mình trong
một ngôi nhà. Người
nói: “Con chồn có hang, chim trời có tổ. Nhưng Con Người không có chỗ tựa đầu”
(Lc 9,58). Các môn đệ đầu tiên của Chúa Giêsu cũng đã sống như vậy.
9. Thánh
Phêrô khuyên giáo dân: “Anh em thân mến, anh em là khách lạ và là lữ khách, tôi
khuyên anh em hãy tránh xa những đam mê xác thịt, vốn gây chiến với linh hồn.
Anh em hãy ăn ở ngay lành giữa dân ngoại, để ngay cả khi bị người ta vu khống, coi
anh em như là người gian ác, người ta cũng thấy các việc anh em làm mà tôn vinh
Thiên Chúa, trong ngày Người đến viếng thăm” (1 Pr 1,11-12).
Bằng những lời trên đây, thánh Phêrô muốn
chúng ta cứ hãy sống giữa những người không công giáo, như những chứng nhân về
đời sống đạo đức, nhất là về nhân bản.
10. Hiện
giờ, Chúa Thánh Thần đang mở ra một kỷ nguyên mới về truyền giáo, đó là kẻ
nghèo loan báo Tin Mừng cho kẻ nghèo. Thánh Phanxicô Assisi đã làm như thế. Đức
Thánh Cha Phanxicô cũng hô hào làm như vậy. Nghĩa là: Người truyền giáo hãy sống khó nghèo, ưu tiên lo cho những
người nghèo.
Nếu thế, thì chúng ta nên nhìn tương lai với
đôi mắt đức tin của người không quá lệ thuộc vào những ổn định của cơ chế, và
thói quen, nhưng hãy luôn luôn là kẻ lên đường hướng về trung tâm là Chúa.
11. Không
ai trong chúng ta dám nói là mình không cần đến cơ chế tôn giáo. Nhưng chúng ta
phải biết nhìn cơ chế mở ra về các biến cố, nhất là các biến cố bất ngờ. Chính
Chúa là Đấng sẽ “làm nên mọi sự nên mới” (Kh 21,5).
Với những suy nghĩ trên đây, tôi bước sang
Năm Mới, như một người lên đường, sẵn sàng cho những bất ngờ. Tôi sống như lữ khách và ngoại kiều hướng về Tương Lai Trời mới Đất mới do Chúa làm chủ.
Long
Xuyên, ngày 8.12.2014.