BƯỚC RA KHỎI MỒ
Bất cứ lúc nào hay ở đâu, và
trong mọi công việc, Chúa luôn ở bên tôi để mời gọi tôi bước ra khỏi mồ mà sống
sự sống của chính Ngài.
Trong cuốn “Thánh Kinh trong thế giới truyền giáo”, ông
Chirwin kể lại câu chuyện về Tokichi Ishii, một kẻ giết người không gớm tay ở
Nhật bản đang chờ ngày chịu hành quyết. Có hai bà trong hội Legio Mariae đã nhiều
lần đến thăm và tìm cách khuyên bảo anh, nhưng chẳng được gì cả. Họ chỉ biết để
lại một cuốn Tân Ước, và dịu dàng đề nghị: “Khi
nào buồn quá, không biết làm gì thì anh vui lòng mở ra đọc nhé.”
Một ngày nọ, thấy ngày chờ xử bắn sao mà dài lê thê, anh
ta cầm cuốn Tân Ước phủ đầy bụi lên. Cuốn sách nhỏ đó lôi cuốn và làm cho anh
say mê từng câu. Sau đó, Ishii kể lại cho một người cai ngục Công giáo: “Khi đọc đến câu Đức Giêsu nói trên thập giá
‘Xin Cha tha cho họ vì họ không biết việc họ làm’ thì tôi dừng lại. Con tim tôi
như bị một con dao dài đâm thâu. Tôi có thể gọi đó là Tình yêu của Đức Giêsu,
hay tôi phải gọi đó là Lòng Thương xót của Người? Tôi không biết, nhưng điều
duy nhất tôi biết, đó là sự hung dữ nơi tôi đã tan biến, và tôi đã tin vào Đức
Giêsu ….”
Ngày hành quyết, mọi người hiện diện đều ngạc nhiên vì
không thấy một Ishii sắp chết, mà là một Ishii tràn trào sức sống và bình an.
Theo Thánh Kinh, cái chết là tột đỉnh của mọi đau khổ đến
từ nguyên tội, như lời Chúa đã nói với Ađam: “Ngươi sẽ phải đổ mồ hôi trán mới có bánh ăn, cho đến khi trở về với đất,
vì từ đất, ngươi đã được lấy ra. Ngươi là bụi đất, và sẽ trở về với bụi đất”
(St 3,19).
Cái chết thật đáng sợ! Cái chết chia rẽ mọi tương giao
thân mật nhất, cắt đứt mọi dự định tâm huyết nhất, chấm dứt mọi hoài bão lớn nhất
của đời người. Cái chết là “ra đi, không
hẹn ngày trở lại, đi về nơi tăm tối, dưới bóng tử thần, nơi tăm tối, mịt mù, hỗn
độn, nơi ánh sáng và bóng tối cũng như nhau” (G 10,21-22).
Tất cả cho thấy sự mất lớn lao tội lỗi đã gây ra cho con
người, xưa được chia sẻ sự sống của Thiên Chúa, nay phải trở về với bụi đất!
Mất! Mất trắng!
Phải làm gì đây để đời sống thần linh được vãn hồi?
Đứng trước tội lỗi - cái chết của tâm hồn – sự mất mát
đau đớn cho ơn gọi làm con Thiên Chúa, người ta không biết làm gì hơn là chờ
mong tình thương của Chúa: “Nếu Chúa tôi
nhớ hoài sự lỗi, lạy Chúa, nào ai chịu nổi được ư? Nhưng Chúa thường rộng lượng
thứ tha để cho thiên hạ tôn thờ kính yêu” (Tv 130,3-4).
Phúc thay cho chúng ta! Chính Chúa đã muốn đưa chúng ta về
với sự sống được ban từ đầu! Đó là công việc của tình yêu cứu độ: “Hỡi dân Ta, này chính Ta mở huyệt cho các
ngươi … Ta sẽ đặt thần khí của Ta vào trong các ngươi và các ngươi sẽ được hồi
sinh” (Ed 37,12.14).
Sứ mệnh của Đức Kitô là thực hiện công trình đó: “Tôi đến để cho chiên được sống và sống dồi
dào.” Điều kiện để được sống và sống dồi dào là tin vào Chúa, là lắng nghe
và thực thi ý Chúa. Ngay cả Ladarô đã chết, và chôn được bốn ngày, mà lời Chúa
còn gọi trỗi dậy được thì không có gì là không thể với người tin vào Chúa.
Với tâm hồn đã chết, niềm tin cứu sống; còn với ai đang sống
trong ân sủng thì niềm tin giữ gìn: “Chính
Thầy là sự sống lại và là sự sống. Ai tin vào Thầy, thì dù đã chết, cũng sẽ được
sống. Ai sống và tin vào Thầy, sẽ không bao giờ phải chết” (Ga 11,25-26).
Một vị thừa sai tại Trung quốc trông thấy một bé gái bị
người ta vây quanh đuổi đánh như một con chó ghẻ khi em bới tìm đồ ăn bỏ đi ở
chợ. Cha chạy xô vào, ôm lấy em rồi tháo chạy ra ngoài. Khi biết em bị bệnh
phong, cha mới đưa em vào một làng phong mới thành lập, cũng ở giáo điểm truyền
giáo của cha. Em xúc động hỏi trong nước mắt:
- Chú là ai? Tại
sao chú lại chăm sóc cháu?
Vừa lấy khăn ướt lau mặt cho em, vị thừa sai vừa trả lời:
- Thiên Chúa dựng
nên cả hai chúng ta trong yêu thương. Vì thế, từ nay cháu sẽ là cháu gái ngoan
của chú, còn chú sẽ là người chú tốt bụng của cháu nhé?
- Chú tốt quá,
nhưng cháu phải cám ơn chú làm sao đây?
- Cháu hãy trao
tặng tình yêu cho người khác, càng nhiều càng tốt.
Và trong cái thân xác bị coi như đã chết rồi đó người ta
thấy một cuộc sống mới. Em giúp đỡ mọi người với nụ cười thật tươi, khi thì
băng bó vết thương cho một bệnh nhân, lúc lại dìu dắt một cụ già. Ai cũng âu yếm
gọi em là “bầu trời bé nhỏ.” Em chết
vì bệnh phong năm lên 11 tuổi.
Khi em chết, mọi người thốt lên: “bầu trời bé nhỏ của chúng ta đã về với bầu trời lớn rồi.”
Đức Kitô ôm lấy tôi và chia sẻ mọi đau khổ, chia sẻ cả
cái chết bởi thân phận tội lỗi nơi tôi, với ước mong ban cho tôi một sự sống mới.
“Nếu Đức Kitô ở
trong anh em, thì dầu thân xác có phải chết vì tội đã phạm, Thần Khí cũng ban
cho anh em được sống” (Rm 8,10). Bất cứ lúc nào
hay ở đâu, và trong mọi công việc, Chúa luôn ở bên tôi để mời gọi tôi bước ra
khỏi mồ mà sống sự sống của chính Ngài.
Việc của tôi là thân thưa: “Lạy Chúa, xin hãy phán, vì tôi tớ Chúa đang lắng tai nghe.”