Tâm sự của một người cha già đau yếu
Những lúc đó, tôi không phải là hiểu, mà là
cảm nhận được một cách sâu sắc tình trạng, mà Chúa Giêsu đã trải qua xưa trong
vườn Cây Dầu. Người cảm thấy rất mực cô đơn, rất mực sợ hãi, rất mực khổ đau.
1. Tôi mới
đọc lại một bài của Đức Hồng Y Bergolio, nay là Đức Giáo Hoàng Phanxicô. Bài
này được Ngài giảng trong thánh lễ Dâng Chúa Giêsu trong đền thờ, ngày
02.02.2008.
Nội dung bài giảng là về “những người già.”
Vì là một người già đau yếu, tôi đọc mà thấy
lòng mình thấm thía nỗi đau. Xin được chia sẻ nỗi niềm ấy của tôi trong tâm sự
này.
2. Ngay
trong đầu bài giảng, Đức Hồng Y đã không ngại nói lên một cảnh đau buồn đang xảy
ra tại nhiều nơi ở Nam Mỹ. Cảnh đau buồn đó là cách cư xử đối với những người
già.
Theo Ngài nhận xét về chính sách dành cho
người già, thì cả đời cả đạo đều có những tuyên bố rất hay. Nhưng thực tế lại
khác.
Người già bị coi như kẻ bị loại trừ.
Người già bị khinh như kẻ bị đẩy ra ngoài lề
xã hội.
Người già bị đối xử như kẻ bị từ bỏ, bị để
trong những nhà hưu như kho dành cho các vật phế thải.
Người già bị chế giễu và bị bỏ quên.
3. Những
hình ảnh trên đây tạo nên trong tôi một bầu trời u ám. Tôi cảm thấy xót xa vô
chừng.
Tôi thầm nghĩ: Nếu phần đông đối xử tệ như
thế đối với những người già, thì chắc là họ có cơ sở. Nếu chính tôi cũng bị đối
xử như thế, thì hẳn là vì tôi xứng đáng bị như thế. Bởi vì chính tôi cũng thấy
mình đang là người thuộc loại không sản xuất được gì, mà lại còn gây phiền hà
cho nhiều người khác.
4. Thực vậy,
tôi cảm thấy mình đang là gánh nặng cho cộng đoàn. Bởi vì đời sống của tôi hiện
giờ phải lệ thuộc rất nhiều vào người khác, đi đứng, di chuyển đều phải nhờ người
khác.
5. Tôi cảm
thấy mình đang là kẻ dư thừa, gây phiền toái cho cộng đoàn. Bởi vì tôi bị kể
như không còn khả năng phục vụ, đã thế lại giữ cho mình những phương tiện sống
đáng lẽ nên dành cho những người đang phục vụ.
6. Tôi cảm
thấy mình đang là kẻ gây chướng tai gai mắt. Bởi vì tôi có những lời nói, việc
làm, thái độ vụng về mà người ta không muốn bao dung chấp nhận.
7. Tôi cảm
thấy mình đang là kẻ phạm đến quyền lợi của người khác. Bởi vì tôi có những suy
nghĩ và những lời nói nào đó, mà người ta cho là pha mình vào chuyện của người
khác.
8. Tôi cảm
thấy mình đang là kẻ bị kết án, không xứng đáng ở lại chốn này. Bởi vì tôi bị
coi như kẻ làm gương xấu, gây hại cho ích chung.
9. Những cảm
thấy trên đây đang làm tôi đau đớn và sợ hãi. Tôi muốn tìm người, để tâm sự.
Nhưng tôi sợ lại bị khổ thêm, do người ta khinh chê, xa tránh. Mất miền tin vào
người khác, co mình lại, đó là triệu chứng của trầm cảm.
10. Trầm cảm
có lúc gây nên căng thẳng. Chỉ một chút thôi trong lời nói, trong thái độ, của
ai đó, tuy vô hình, nhưng tỏ ra sự dửng dung, sự khinh miệt, đều có thể làm cho
tâm hồn đang đau lại đau thêm.
11. Những
lúc đó, tôi không phải là hiểu, mà là cảm nhận được một cách sâu sắc tình trạng,
mà Chúa Giêsu đã trải qua xưa trong vườn Cây Dầu. Người cảm thấy rất mực cô
đơn, rất mực sợ hãi, rất mực khổ đau. Tôi cũng như Người, lúc đó gục đầu xuống
đất, mà khẩn cầu: “Lạy Cha, nếu có thể, xin cho con khỏi uống chén đắng này.
Nhưng xin đừng theo ý con, mà xin theo ý Cha mà thôi” (Lc 22,42).
12. Và tôi
cũng cảm nhận thấy rất cần được ủi an nâng đỡ. Tôi thấy nhu cầu ấy cũng đã có
trong lời Chúa Giêsu trách các môn đệ: “Các con không thức nổi một giờ ở bên Thầy
sao?” (Mc 14,37).
13. Ai đã
trải qua những trường hợp như thế, mới thấy những trường hợp như thế là rất khủng
khiếp. Do vậy, cần phải rất nhạy bén và tế nhị đối với những người trong cơn khủng
khiếp như thế, nhất là khi họ là những người già cả đau yếu, không còn sức khoẻ
thân xác và tinh thần để vượt qua.
Tôi đã nhiều lần rơi vào những trường hợp
khủng khiếp đó.
14. Cũng
may là trong tôi, Chúa vẫn hiện diện, Người thắp lên trong tôi một ngọn lửa nhỏ.
Ngọn lửa nhỏ này là niềm tin yêu mãnh liệt. Nhờ ngọn lửa thiêng này, tôi biến
đau khổ thành cơ hội đến với Chúa và đến với con người, một cách âm thầm nhưng
đầy tin tưởng.
15. Trước
hết, tôi coi bản thân tôi đang đau đớn là một của lễ hy sinh. Tôi khiêm tốn
dâng lên Chúa của lễ hy sinh đó, hợp với của lễ hy sinh Chúa Cứu Thế đã dâng
xưa trên thánh giá.
16. Với của
lễ hy sinh đó, tôi chúc phúc lành cho những người thân yêu của tôi. Như xưa ông
già Simêon đã chúc lành cho Đức Mẹ và Thánh Giuse, khi hai Đấng dâng Chúa Hài Đồng
trong đền thờ (x. Lc 2,33-35).
17. Rồi,
cũng với của lễ hy sinh đó, tôi chuyển giao kinh nghiệm của tôi cho cộng đoàn
và những thế hệ đi sau. Như xưa bà già Anna “đã nói về Hài Nhi Giêsu cho hết những
ai đang mong chờ ngày Thiên Chúa cứu chuộc Giêrusalem” (Lc 2,38).
18. Những
gì tôi chia sẻ trong tâm sự này đều rát chân thành. Cũng với tất cả tấm long
chân thành, tôi thú nhận tôi rất yếu đuối, hèn hạ, tội lỗi, rất cần được Chúa
xót thương và cũng rất cần được cộng đoàn cảm thông.
19. Để kết,
tôi xin mượn ý của Đức Thánh Cha Phanxicô về người già:
- Nhu cầu được có
người ở bên,
- Nhu cầu gặp được
một cái nhìn yêu thương có sức làm êm dịu nỗi lo âu sợ hãi...
- Nhu cầu được cảm
thấy mình có ích cho người khác.
- Nhu cầu làm nhẹ
nỗi đau.
Đó là những gì anh chị em nên làm cho những
người già cả đau yếu, trong đó có tôi.
Xin cảm tạ Chúa hết lòng.
Xin chào chúc anh chị em được bình an trong
Chúa.
Long Xuyên, ngày 12 tháng 3 năm 2014
Ngày giỗ Cha Phanxicô Trương Bửu Diệp
+ GB
Bùi Tuần