THỨ
5 SAU CHÚA NHẬT 31 THƯỜNG NIÊN
NĂM
LẺ
BÀI ĐỌC: Rm 14, 7-12
7 Thưa anh em, không ai trong chúng ta
sống cho chính mình, cũng như không ai chết cho chính mình. 8 Chúng
ta có sống là sống cho Chúa, mà có chết cũng là chết cho Chúa. Vậy, dù sống, dù
chết, chúng ta vẫn thuộc về Chúa;9 vì Đức Ki-tô đã chết và sống lại
chính là để làm Chúa kẻ sống cũng như kẻ chết. 10 Thế mà bạn, sao
bạn lại xét đoán người anh em? Và bạn nữa, sao bạn khinh dể người anh em? Quả
thế, tất cả chúng ta sẽ phải ra trước toà Thiên Chúa, 11 vì có lời
chép rằng: Đức Chúa phán: Ta lấy sự sống Ta mà thề: mọi người sẽ quỳ gối lạy Ta,
và mọi miệng lưỡi phải xưng tụng Thiên Chúa. 12 Như vậy, mỗi người
trong chúng ta sẽ phải trả lời về chính mình trước mặt Thiên Chúa.
ĐÁP CA: Tv 26
Đ. Tôi
vững vàng tin tưởng sẽ được thấy ân lộc Chúa ban,
trong cõi đất dành cho kẻ sống. (c 13)
trong cõi đất dành cho kẻ sống. (c 13)
1 Chúa là nguồn ánh sáng và ơn cứu độ của
tôi, tôi còn sợ người nào? Chúa là thành luỹ bảo vệ đời tôi, tôi khiếp gì ai
nữa?
4 Một điều tôi kiếm tôi xin, là luôn được
ở trong đền Chúa tôi mọi ngày trong suốt cuộc đời, để chiêm ngưỡng Chúa tuyệt
vời cao sang, ngắm xem thánh điện huy hoàng.
13 Tôi vững vàng tin tưởng sẽ được thấy ân
lộc Chúa ban trong cõi đất dành cho kẻ sống. 14 Hãy cậy trông vào Chúa,
mạnh bạo lên, can đảm lên nào! Hãy cậy trông vào Chúa.
TUNG HÔ TIN MỪNG: Mt 11, 28
Hall-Hall: Chúa nói: Tất cả những ai đang vất vả mang gánh nặng
nề, hãy đến cùng tôi, tôi sẽ cho nghỉ ngơi bồi dưỡng. Hall.
TIN MỪNG: Lc 15, 1-10
1 Các người thu thuế và các người tội lỗi
đều lui tới với Đức Giê-su để nghe Người giảng. 2 Những người
Pha-ri-sêu và các kinh sư bèn xầm xì với nhau: "Ông này đón tiếp phường
tội lỗi và ăn uống với chúng. "3 Đức Giê-su mới kể cho họ dụ
ngôn này:
4 "Người nào trong các ông có một
trăm con chiên mà bị mất một con, lại không để chín mươi chín con kia ngoài
đồng hoang, để đi tìm cho kỳ được con chiên bị mất?5 Tìm được rồi, người
ấy mừng rỡ vác lên vai. 6 Về đến nhà, người ấy mời bạn bè, hàng xóm
lại, và nói: "Xin chung vui với tôi, vì tôi đã tìm được con chiên của tôi,
con chiên bị mất đó. 7Vậy, tôi nói cho các ông hay: trên trời cũng
thế, ai nấy sẽ vui mừng vì một người tội lỗi ăn năn sám hối, hơn là vì chín
mươi chín người công chính không cần phải sám hối ăn năn.
8 "Hoặc người phụ nữ nào có mười
đồng quan, mà chẳng may đánh mất một đồng, lại không thắp đèn, rồi quét nhà, moi
móc tìm cho kỳ được?9 Tìm được rồi, bà ấy mời bạn bè, hàng xóm lại, và
nói: "Xin chung vui với tôi, vì tôi đã tìm được đồng quan tôi đã đánh mất.
10 Cũng thế, tôi nói cho các ông hay: giữa triều thần Thiên Chúa, ai
nấy sẽ vui mừng vì một người tội lỗi ăn năn sám hối. "
TRONG
TAY CHÚA GIÊSU VÀ MẸ MARIA
MỚI TUYỆT VỜI!
MỚI TUYỆT VỜI!
Ta biết ơn cứu độ loài người Thiên Chúa thực hiện không chỉ dựa
trên tình thương của Chúa Giêsu, mà còn được tình thương của Mẹ Maria cộng tác
với Chúa. Chân lý này Chúa Giêsu đã diễn tả qua hai dụ ngôn: Chiên lạc trở về
và người đàn bà có mười đồng bị mất một phải tìm cho đủ.
1/ DỤ NGÔN TRĂM CON CHIÊN DIỄN TẢ TÌNH
THƯƠNG CỦA CHÚA MUỐN QUY TỤ MỌI NGƯỜI VÀO HỘI THÁNH.
Nếu ta cắt nghĩa dụ ngôn con chiên lạc theo nghĩa đen, thì thật
là vô lý! Vì người nuôi chiên, ai cũng mong vắt được nhiều sữa, lấy được nhiều
thịt, đạt kinh tế cao. Thế thì 99 con chiên không lạc làm cho chủ có nhiều lợi
tức hơn, vậy tại sao chủ không vui mừng khi 99 chiên không lạc, mà lại rất vui
khi một con trở về, liệu nó có đem lại nhiều lợi tức cho chủ hơn 99 con kia
không?!
Bởi đó, muốn hiểu đúng ý nghĩa và giá trị của dụ ngôn chiên lạc,
ta phải biết số 100 mang ý nghĩa được
Thiên Chúa chúc phúc. Nên ngôn sứ Isaia nói: “Ai chưa tròn 100 tuổi mà chết là dấu bị nguyền rủa” (Is 65, 20).
Thế thì Chúa Giêsu hữu ý chọn 12 môn đệ làm nên Israel mới (x. Lc
6, 12-13), đây là dân được Chúa chúc phúc , nhưng cuối cùng chỉ còn 11, vì Giuđa
đã tự tử (x. Cv 1, 18). Nên sau khi Chúa Giêsu từ cõi chết sống lại, Ngài đã
chọn kẻ lạc đạo là Saulô vào hàng môn đệ, để bù vào những thiếu sót trong đoàn
môn đệ của Ngài.
Thực vậy, khi chiên lạc Saulô trở về ràn, ông đã không thua kém
các Tông Đồ thượng đẳng (x. 2Cr 11, 5), xét về lượng cũng như về phẩm:
·
Về
lượng: Nếu ta gạch bỏ hết những lời ông Phaolô nói
trong Tân Ước, thì cuốn Kinh Thánh Tân Ước chẳng còn được bao nhiêu! Và một
mình ông Phaolô thành lập được nhiều giáo đoàn như Côrinthô, giáo đoàn Galat, giáo
đoàn Êphêsô, giáo đoàn Philiphê, giáo đoàn Côlôsê, giáo đoàn Thêsalônikê. Nếu
ông Phaolô không trở về, thì có lẽ đạo Chúa đã bị ông khai tử từ lúc ông hằm hừ
thở ra mùi sát khí, lãnh trát các thượng tế, xông tới Đama triệt hạ hết những
ai tin vào Đức Giêsu, và hôm nay thế giới chưa ai được biết Chúa!? (x. Cv 9)
·
Về
phẩm: Giáo lý của thánh Phaolô giảng dạy về Đức
Giêsu vô cùng phong phú và sâu sắc. Đến nỗi có nhiều người cho là Đức Giêsu
không lập Hội Thánh Công Giáo, mà là thánh Phaolô! Và như vậy, chúng ta biết
thánh Phaolô không đơn phương độc mã trở về với Chúa, mà ông còn trở thành chiên đầu đàn dẫn cả dân ngoại, trước
đây không thuộc về đàn chiên của Đức Giêsu, nay được ở trong chuồng chiên, chính
là Hội Thánh, dưới sự chăm sóc, dẫn dắt của Mục Tử Giêsu! Vì thế, thánh Tông Đồ
đã khoe với ông Timôthê, môn đệ ông rằng: “Đức
Giêsu bước vào trần gian để cứu những người tội lỗi, trong số đó tôi là người
thứ nhất!” (1Tm 1, 15) Người thứ nhất ở đây không phải là người đầu tiên
được Chúa cứu, mà là mẫu trở về với Đức Giêsu cho tất cả mọi người. Hiểu như
thế, chúng ta mới biết giá trị câu nói của Đức Giêsu: “Khi người tội lỗi ăn năn sám hối trở về, thì cả tầng trời rúng lên vì
niềm vui mừng!” (Lc 15, 7a). Thế thì:
-
Trong gia đình, người bố là chiên đầu đàn, như sách Huấn ca 30, 4 nói: “Người bố dù có tắt thở ông cũng chưa chết, vì
ông đã để lại con cái giống hệt ông!”
-
Trong một giáo xứ: Cha Sở là chiên đầu đàn.
Thánh Gioan Maria Vianey nói: “Linh mục
thánh thiện, thì giáo dân đạo đức; Linh mục đạo đức, thì giáo dân tầm thường;
Linh mục tầm thường, thì giáo dân ra quỷ!” Vậy nếu Linh mục mà ra quỷ, thì
giáo dân còn độc ác hơn quỷ vương Beelzebul!! Vì cha Sở chịu trách nhiệm với
giáo dân trong xứ. Thế thì các Đức Giám mục là chiên đầu đàn, phải chịu trách
nhiệm với các Linh mục trong địa phận: “Giám mục thánh thiện, Linh mục đạo đức,
Giám mục đạo đức, Linh mục tầm thường, Giám mục tầm thường, Linh mục ra quỷ!”
Quỷ đội lốt Linh mục thì giết Thân Thể Mầu Nhiệm Chúa Giêsu, như xưa quỷ đội
lốt đầu mục Do Thái đã giết Con Thiên Chúa! Thánh Augustin nói: “Làm Giám mục cho anh em, tôi rất lo sợ, làm
tín hữu với anh em, tôi rất an tâm. Vì Giám mục chỉ là một chức vụ, tín hữu mới
là một ân phúc. Giám mục là một danh hiệu nguy hiểm, tín hữu là một danh hiệu
đem ơn cứu độ!” (x. HCHT số 32).
Chính vì vậy mà bất cứ Thánh Lễ nào, sau lời Truyền Phép, lời
cầu nguyện đầu tiên là cho Giám mục Thủ lãnh (Giáo hoàng), và Giám mục Địa phận,
vì các vị này mới là người quyết định làm cho Hội Thánh được bốc lên. Như thế
các vị này được nhận nhiều ơn nhất, thì phải trả lẽ trước mặt Chúa nhiều, đúng
như Lời Kinh Thánh nói: “Mỗi người trong
chúng ta sẽ phải trả lẽ vì chính mình trước mặt Thiên Chúa” (Rm 14, 12: Bài
đọc năm lẻ).
Bởi vì mỗi Giáo phận là một Hội Thánh vẹn toàn, vì Giám mục là
hiện thân Tông Đồ của Đức Giêsu, là thầy dạy Đức Tin. Nên việc canh tân sống Đạo
của mọi thành phần trong Giáo phận hoàn toàn lệ thuộc vào Giám mục thủ lãnh Địa
phận. Do đó nếu có giáo dân hay Linh mục nào giống thánh Phaolô, thì cũng chỉ
là “đèn chói mắt”, làm nhức đầu người khác! Nhưng nếu Giám mục là một Phaolô
mới, thì sẽ làm bốc lên sức sống Đạo của dân Chúa trong Địa phận, trở thành bó
đuốc sáng, thành đèn hải đăng soi dẫn muôn dân tìm về ràn chiên của Đức Giêsu!
Thực là buồn cho Hội Thánh Chúa, suốt hơn 20 thế kỷ nay, mới chỉ có một Giám
mục Phaolô mà thôi!
Vì sứ mệnh chính của Giám mục là thầy dạy Đức Tin, do đó giáo
huấn của Công Đồng Vat. II trong Hiến Chế Hội Thánh số 25 dạy: “Việc rao giảng Phúc Âm là một nhiệm vụ trổi vượt trong các nhiệm vụ chính
yếu của Giám mục, Giám mục là những người rao truyền Đức Tin, đem nhiều môn
đệ mới về cho Chúa Kitô. Giám mục là những tiến sĩ đích thực, nghĩa là có uy
quyền của Chúa Kitô, giảng dạy cho những kẻ được trao phó cho các ngài”. Đối
với các Linh mục, Giáo Luật số 773 và 776 đã buộc: “Cha Sở phải lo huấn luyện Giáo Lý cho người lớn, thanh niên và trẻ em. Cha
Sở phải cổ võ và thúc đẩy cha mẹ chu toàn bổn phận dạy Giáo Lý trong gia đình. Đây
là nhiệm vụ riêng biệt và nặng nề trong việc dạy Giáo Lý cho dân Chúa”.
Qua lời giáo huấn trên, ước gì hàng giáo sĩ làm đúng nhiệm vụ
ngôn sứ Hội Thánh đã truyền là bài giảng phải liên kết các Bài đọc Hội Thánh đã
chọn trong Phụng Vụ, từ đó trình bày các mầu nhiệm Đức Tin và những quy tắc cho
đời sống Kitô hữu (x. HCPV số 24 + 52); cũng như bài giáo huấn của chủ chăn
phải đặt trên năm nền tảng: “Kinh Thánh , Thánh Truyền, Phụng Vụ, Giáo
Huấn của các Công Đồng cũng như Sách Giáo Lý của Hội Thánh công bố năm 1992, và
Giáo Luật là những quy luật sinh hoạt của Giáo Hội” (x. Sắc Lệnh về
Nhiệm Vụ Mục Vụ của các Giám Mục trong Giáo Hội số 14). Nếu không dựa trên
nguyên tắc này để giảng giải, thì sự cố tháp Babel thuở xưa lại tái diễn: Con
cháu Noe phải tản đi khắp mọi nơi, bỏ dở công trình xây tháp, vì mỗi người nói
mỗi kiểu! (x. St 11).
Giám mục Phaolô đã trở thành mẫu cho các Giám mục khác, ông đã
hiên ngang hãnh diện trong Đức Kitô mà nói: “Tôi không dựa vào xác thịt của mình, dù tôi là dòng dõi Israel, họ
Benjamin, giữ Luật thì đúng như một người Biệt phái, nhiệt thành đến mức ngược
đãi Hội Thánh. Nhưng những gì xưa kia tôi cho là có lợi, thì nay vì Đức Kitô
tôi cho là thiệt thòi. Hơn nữa, tôi coi tất cả mọi sự là thiệt thòi so với mối
lợi tuyệt vời là được biết Đức Giêsu Kitô, Chúa của tôi” (Pl 3, 3-8: Bài
đọc năm chẵn). Quả thật, “tâm hồn những
ai tìm kiếm Chúa nào hoan hỷ” (Tv 105/104, 3b: ĐC năm chẵn).
Như thế các Giám mục phải là hiện thân Phaolô trở về canh tân
đời sống Đức Tin của mình, để trở thành chiên đầu đàn cho cộng đoàn dân Chúa đã
được trao phó cho các ngài dẫn dắt.
2/ DỤ NGÔN NGƯỜI ĐÀN BÀ CÓ 10 ĐỔNG BỊ
MẤT DIỄN TẢ TÌNH THƯƠNG CỦA MẸ MARIA.
Dụ ngôn người đàn bà có 10 đổng bị mất 1 diễn tả tình thương của
Mẹ Maria. Vì ta biết số 10 mang ý nghĩa vẹn toàn, như Mười Điều Răn của Chúa, ám
chỉ ai tuân giữ là người hoàn hảo trong Chúa.
Chúng ta lại biết Chúa Giêsu là Thiên Chúa toàn
năng, mà trong đời hoạt động công khai của Ngài còn cần đến Mẹ Maria cộng tác, từ
khởi sự (x. Ga 2) cho đến hoàn thành (x. Ga 19; Cv 1, 12-14). Trong lời kinh
chúng ta hay cầu nguyện: “Từ khởi sự cho
đến hoàn thành đều nhờ bởi ơn Chúa. Amen”; thì Đức Giêsu cũng cần có Mẹ
Maria cộng tác: “Từ khởi sự cuộc đời rao
giảng của tôi cho đến lúc hoàn tất trên thập giá, tôi đều nhờ Mẹ cộng tác. Amen!”
Đức Giêsu là Thiên Chúa toàn năng còn cần có Mẹ Maria cộng tác, còn ta là ai mà
không chạy đến Mẹ xin bầu cử!?
Bởi thế Mẹ Maria có trách nhiệm làm cho công
việc Con của Mẹ được trở nên hoàn hảo, cụ thể Mẹ muốn môn đệ của Đức Giêsu phải
vẹn toàn về lượng cũng như về phẩm chất. Nhưng Mẹ luôn bị đặt vào tình trạng lo
âu, vì thiếu sự vẹn toàn nơi các ông:
·
Số môn đệ của Đức Giêsu phải là 12, thế
mà bị mất Giuđa đã tự tử, Mẹ đau đớn lắm.
·
Lúc Mẹ đứng dưới chân thập giá, Mẹ muốn
đón nhận cả 11 môn đệ còn lại cũng phải là con của Mẹ. Nhưng lúc ấy chỉ có
Gioan được Đức Giêsu trao cho Mẹ. Ông Gioan được vinh dự này vì ông đã can đảm
vượt mọi sợ hãi, chứ không như 10 môn đệ kia đã nhớ Lời Thầy nói: “Tôi tớ không trọng hơn chủ, nếu người ta đã
bắt bớ Thầy, thì họ cũng sẽ bắt bớ các con” (Ga 15, 20), nên họ đã bỏ chạy
hết! Dụ ngôn người đàn bà có 10 đồng lạc mất 1, đã làm bà lo lắng đi tìm kiếm, huống
chi ở đồi Sọ, còn 11 môn đệ theo Thầy Giêsu, lại trốn mất 10, thì làm cho Mẹ lo
lắng biết mấy! (x. Ga 19, 25-27). Ngày nay nhiều người Công Giáo bỏ dự Lễ hoặc
không rước Lễ làm Mẹ Maria càng đau khổ hơn nữa!
·
Khi Chúa Giêsu Phục Sinh, Ngài đến với
các môn đệ vào ngày Chúa nhật (thời Hội Thánh sơ khai, Chúa nhật là ngày dâng
Lễ), Ngài chỉ gặp có 10 môn đệ, thiếu ông Tôma, chắc chắn Mẹ không vui gì. Một
tuần sau ông Tôma mới trở về với cộng đoàn vào ngày Chúa nhật (dâng Lễ), thì
làm cho Mẹ vui mừng biết chừng nào (x. Ga 20, 19t), vui hơn bà kia có mười đồng
lạc mất một mà tìm lại được!
Đời người Kitô hữu nhờ dự tiệc Thánh Thể mà vui như Tết, vui hơn
dự tiệc cưới, bởi vì đời sống Hội Thánh được ví như tiệc cưới (x. Mt 22, 1-14).
Ta đừng lấy cớ chối từ như những người đã được vua mời đến dự: Kẻ nói: “Tôi mới
mua đất”; ông khác tâu: “Tôi mới tậu bò”; còn anh nọ thì nói: “Tôi mới cưới vợ”,
tất cả đều có lý do: không có giờ đi dự tiệc của vua! (x. Lc 14, 15-24)
Thực ra tôi bảo không
có giờ làm việc này, chỉ có nghĩa là thời giờ tôi đã dành cho việc mà tự tôi
cho là quan trọng. Bởi đó, quan trọng việc gì thì có giờ cho việc ấy, nhất là
việc mình yêu.
Ai yêu bản thân mình, yêu đồng loại như Chúa dạy mới là yêu Chúa
(x. 1Ga 4, 20), thì phải bắt chước Mẹ Maria và các môn đệ có giờ cùng đi dự
tiệc với Chúa Giêsu: Tiệc Thánh Thể để được đồng hành với Chúa Giêsu đi phục vụ
đồng loại, khởi đi từ tiệc cưới Cana.
Thế thì một Kitô hữu tôn thờ Chúa và kính yêu
Mẹ, càng cần có Mẹ ở bên, nhưng Chúa Giêsu chỉ muốn trao Mẹ Thánh Ngài cho ai
can đảm vượt mọi rào cản, cụ thể không sợ mất thời giờ đi dâng Lễ mỗi ngày. Mà
ai có sở hữu được thời giờ đâu? Vì “thời giờ là của Thiên Chúa” (lời công bố
khi làm Phép Nến trong đêm Phục Sinh). Rõ ràng thời giờ không thuộc quyền sở
hữu của ai, mà người ta lại sợ mất, một sự sợ hãi không tưởng, đến nỗi không
vượt qua để đến dâng Lễ với Chúa Giêsu, thì làm sao đón Mẹ Maria về nhà mình
như Tông Đồ Gioan được?!
Vậy qua dụ ngôn “Con Chiên Lạc Và Đồng Bạc Mất”
đều tìm được, đã diễn tả Chúa Giêsu và Mẹ Maria rất sung sướng khi thấy có thêm
người gia nhập Hội Thánh, cũng như vui mừng vì mọi Kitô hữu cùng hiệp dâng
Thánh Lễ để được Chúa Giêsu Phục Sinh làm Chủ, từ cảm nghĩ, lời nói đến việc
làm, hầu xứng đáng một cuộc sống làm con Thiên Chúa, con Đức Maria, như thánh
Tông Đồ nói: “Không ai được sống cho
chính mình, cũng không ai được chết cho chính mình. Dù sống, dù chết, ta đều
thuộc về Chúa. Nếu ta không sống như thế thì ta sẽ phải trả lẽ về chính mình
trước mặt Thiên Chúa” (Rm 14, 7-12: Bài đọc năm lẻ). Bởi thế “tôi vững vàng tin tưởng sẽ được thấy ân lộc
Chúa ban, trong cõi đất dành cho kẻ sống” (Tv 27/26, 13: ĐC năm lẻ).
Bà cố của Đức Giáo hoàng Gioan Phaolô II qua
đời sớm, lúc ấy cậu Karol Wojtyla lên 7 tuổi, đứng bên giường mẹ đang hấp hối, cậu
khóc nức nở! Người mẹ nắm tay con ôn tồn nói: “Con đừng khóc, mẹ này chỉ là vú nuôi con, khi Chúa rước vú này về với
Chúa, thì người Mẹ thật của con là Đức Maria xuất hiện, sẽ đích thân chăm sóc
con. ”
Từ ngày ấy, cậu Karol Wojtyla tỏ lòng sùng kính Đức Mẹ cách đặc
biệt, tưởng đó cũng là lý do quan trọng mà ngày 18-10-1978 Chúa đã chọn ngài
lên ngôi Giáo hoàng (Gioan Phaolô II), đem lại nhiều lợi ích cho Hội Thánh và
cả xã hội trong mọi lãnh vực. Ngài thành công như vậy là đã sống như thánh
Gioan Tông Đồ: “đưa Mẹ về nhà mình” (Ga 19, 27).
Một chú bé nghèo khổ, quần
áo tả tơi, không biết chữ o tròn hay méo, lê đôi chân gầy đến một khu phố nghèo
nàn ở Ba-lê (Pháp). Chú ấy là tên là Gioan, lên 6 tuổi, đi tìm ông già Bou-in, sống
bằng nghề viết thư mướn.
Chú bé vào nhà lễ phép cúi đầu chào ông cụ. Ông
già hỏi:
-
Cháu
muốn gì?
Chú vội thưa:
-
Cháu
muốn viết một bức thư. Ông già ra giá ngay:
-
Đưa
đây 10 xu. Chú bé ngập ngừng rồi thưa lại:
-
Xin
lỗi cụ, cháu không có tiền.
Nói xong chú thất thểu đi ra, ông già
ngó theo thương hại, kêu chú trở lại:
-
Này,
mày không có đến 10 xu sao? Mày là con ai? Chú bé từ tốn đáp:
-
Dạ
cháu là con má cháu. Ông già nói:
-
Vậy
là ta hiểu rồi, cháu không có 10 xu, má cháu cũng không có, vậy viết thư để xin
chút cháo ăn đỡ đói phải không? Chú bé gật đầu. Ông già nói tiếp:
-
Được
rồi vào đây ông viết giúp cho.
Ông Bou-in nghĩ thầm: Mình có hy sinh
một chút thời giờ, tốn ít mực, ít giấy thì cũng chẳng ra nghèo. Ông liền lấy
bút giấy ra viết: Ba-lê, ngày… tháng… năm… Kính thưa ông. ” Rồi ông già đọc lại
cho chú bé nghe và bảo muốn xin gì thì nói để ông viết tiếp. Chú bé ấp úng:
-
Dạ
không phải ông ạ! Ông già gạn hỏi:
-
Không
phải ông thì bà? Chú bé run run thưa lại:
-
Dạ
cũng không phải bà. Ông Bou-in thấy bực mình nên cáu gắt nói:
-
Đã
không biết ai để gởi mà lại đòi viết thư. Chú bé lấy hết
can đảm thưa lại:
-
Dạ,
cháu muốn viết thư cho Mẹ Maria. Ông già cười rộ rồi
nghiêm nghị nói:
-
Mày
chế nhạo lão gìa này hả? Cút ra khỏi nhà tao ngay!
Chú bé ngoan ngoãn bước ra khỏi cửa, ông già nhìn theo thấy
thương hại nên gọi chú trở lại, quan sát kỹ chú bé một lúc, ông hỏi tiếp:
-
Tên
cháu là gì?
-
Dạ
tên cháu là Gioan.
-
Gioan
gì nữa?
-
Dạ,
Gioan thôi ạ.
-
Nhưng
cháu muốn xin gì cùng Đức Mẹ?
-
Dạ
cháu muốn thưa với Ngài là má cháu đã ngủ từ 4 giờ chiều hôm qua, hai tay để
trên ngực, người lạnh ngắt, cháu không làm sao đánh thức má cháu dậy được!
Nghe đến đó ông già hiểu ngay là mẹ em đã chết vì đói, ông rươm
rướm nước mắt và nghĩ thầm: mình chẳng thiếu của ăn, còn mẹ con chú này thì lại
chết đói! Ông già ôm ghì lấy chú bé vào lòng, và ôn tồn nói:
-
Từ
nay ông sẽ là ba của cháu.
Vậy một bức thư không được gởi đi, những đã có hiệu quả là cụ
già biết thương người, và Mẹ trên trời đã dùng cụ để chăm sóc cậu bé Gioan.
Cụ già này đã thực thi lời thánh Tông Đồ dạy: “Không ai trong chúng ta sống cho chính mình,
cũng như không ai chết cho chính mình. Vậy dù sống dù chết, chúng ta vẫn thuộc
về Chúa”. Cụ già này đã không xét
đoán cậu bé Gioan, cũng không khinh dể cậu. Bởi vì mọi người sẽ phải trả lẽ
trước Tòa Chúa (x. Rm 14, 7-10: Bài đọc năm lẻ).
Có sống Đạo ít nhất noi gương cụ già này mới có thể nói: “Tôi vững vàng tin tưởng sẽ được thấy ân lộc
Chúa ban, trong cõi đất dành cho kẻ sống” (Tv 27/26, 13: ĐC năm lẻ).
THUỘC
LÒNG
Chúa luôn gìn giữ tôi chẳng khác gì con
ngươi mắt Ngài (Dnl 32, 10).
Dầu cha mẹ có bỏ con đi nữa, thì vẫn còn
có Chúa đón nhận con (Tv 27/26, 10).
Lm
GIUSE ĐINH QUANG THỊNH