(1532 -1617)
Một linh mục dòng Tên phải kêu lên,
"Thầy đó không phải là một người bình thường - thầy là một thiên thần!"
An-phông-sô sinh ở
Segovia, Tây Ban Nha, con của một người buôn bán len sợi giầu có. Khi còn nhỏ,
An-phông-sô thường gặp Cha Phêrô Favre (sau này là chân phước) và một linh mục
dòng Tên khác, họ là những người thường tạm trú qua đêm ở nhà người cha ruột của
An-phông-sô. Dần dà, chính Cha Phêrô Favre là người đã chuẩn bị cho An-phông-sô
rước lễ lần đầu.
Vào lúc 14 tuổi, cùng với
người anh, An-phông-sô được theo học với các linh mục dòng Tên, nhưng chưa được
một năm sau, hai anh em được gọi về nhà để giúp trông coi cơ sở thương mại của
gia đình sau cái chết bất ngờ của người cha. Vào lúc 23 tuổi, một mình
An-phông-sô trông coi cơ sở buôn bán tơ sợi và, vài năm sau đó ngài lập gia
đình và được một trai hai gái.
Khi kỹ nghệ tơ sợi xuống
dốc thê thảm, nhiều thảm kịch cũng xảy đến cho An-phông-sô qua những cái chết bất
ngờ của hai cô con gái, của vợ và của mẹ trong vòng ba năm liên tiếp. Sau khi
bán hết cơ sở thương mại, An-phông-sô ngưng hoạt động, về sống với hai cô em
gái và đứa con trai nhỏ. Chính trong quãng thời gian này An-phông-sô học được
cách cầu nguyện và chiêm niệm từ hai cô em. Ngài thường xuyên lãnh nhận bí tích
Hòa Giải và Thánh Thể, và sống một đời khổ hạnh. Khi đứa con trai từ trần,
An-phông-sô, giờ đã gần 40 tuổi, quyết định gia nhập dòng Tên và tìm mọi cách để
được thu nhận vào dòng ở Segovia. Vì cao tuổi, sức khỏe yếu kém và thiếu nền tảng
học vấn nên khó cho ngài được thu nhận vào đời sống tu trì, nhưng An-phông-sô rất
kiên nhẫn, ngài trở lại trường học tiếng Latinh. Sau cùng, cha bề trên đồng ý
nhận An-phông-sô làm thầy trợ sĩ. Sáu tháng sau, ngài đến làm việc ở trường
dòng Tên ở Majorca. Ở đây ngài giữ việc gác cửa.
Trong vòng 45 năm kế đó,
thầy An-phông-sô trung thành với nhiệm vụ của mình trong khi dành thời giờ để cầu
nguyện và chiêm niệm. Ngài nổi tiếng về sự vâng phục và hãm mình, cũng như sùng
kính Ðức Mẹ Vô Nhiễm. Một linh mục dòng Tên phải kêu lên, "Thầy đó không
phải là một người bình thường -- thầy là một thiên thần!" Các giáo sĩ, giới
trưởng giả, giới chuyên nghiệp, giới thương mại cũng như người nghèo tìm đến
ngài để xin hướng dẫn tâm linh. Một trong những người ấy là Cha Phêrô Claver,
sau này được phong thánh và là vị Tông Ðồ của Người Nô Lệ Da Ðen.
Trong những năm cuối đời,
thầy An-phông-sô bị đau khổ vì bệnh tật và sự khô khan tinh thần. Sau cùng, trước
khi từ trần, ngài được rước Mình Thánh và bỗng dưng mọi đau khổ tâm thần cũng
như thể xác tan biến. Sau khi trìu mến nhìn đến các tu sĩ đứng quanh giường,
ngài hôn thánh giá và lớn tiếng kêu tên Chúa Giêsu, ngài trút hơi thở cuối cùng
vào ngày 31 tháng Mười, 1617. Tang lễ của ngài có nhiều thành phần tham dự,
ngoài những người nghèo và bệnh tật còn có phó vương Tây ban Nha, giới quý tộc
và các giám mục. Ngài được phong thánh năm 1888, cùng lúc với Thánh Phêrô
Claver.