CHUYỆN
BUỒN CÁ THÁNG TƯ
Trường đại học, có một nữ sinh yêu một nam sinh. Bình thường anh coi cô
như em gái.
Hôm nay khác với những ngày thường. Anh đặc biệt dịu dàng và cô gái nhận
được một bức thư trong hòm thư của mình.
Nội dung bức thư là:
"Không biết từ bao giờ
tôi đã bị nụ cười dịu dàng của em mê hoặc. Tôi bất ngờ phát hiện ra rằng tôi đã
yêu em. Nếu như em có thể cho tôi một cơ hội... Tôi xin được gặp mặt em tại X
vào lúc 6h chiều. Không gặp không về. "
Mặt cô gái ửng hồng, khóe miệng cũng nở một nụ cười hạnh phúc. Yêu đơn
phương đã hai năm rồi, ngày hôm nay đã có được đáp án. Cô vui vẻ trang điểm cho
thật đẹp, đúng giờ có mặt tại điểm hẹn, trong lòng cô xen lẫn niềm vui và một
chút hồi hộp, thế nhưng cô đợi... rồi lại đợi... cứ đợi...
Cô cứ đứng đó từ 6h cho đến tận 10h. Cô rất thất vọng, vào giây phút cô
tuyệt vọng nhất, ông trời lại cho cô hy vọng, từ đằng xa có một người bước tới...
cô nhìn chăm chú... thực sự là anh... anh thực sự tới rồi.
Lúc anh đi tới gần, cô mới phát hiện ra đằng sau anh có mấy người bạn
trai cùng lớp đang cười ngặt nghẽo.
Cô gái giận dữ: "Anh... các
anh".
Chàng trai cười nói: "Đã nói
rồi mà, cô ấy nhất định sẽ đến"
Họ cùng cười rộ lên.
Cô nhìn anh...
Còn anh nói với cô một cách hết sức tự nhiên: "Ngày 1/4 vui vẻ, haha... "
Tai cô gái đỏ bừng... cô thấp giọng nói, có một chút nghẹn ngào: "Chúc các anh... ngày nói dối vui vẻ."
Nói chưa dứt thì cô đã bỏ đi. Anh nhìn thấy giọt nước mắt nơi khóe mắt
cô, cũng có cảm giác hơi cay cay ở trong lòng.
Về đến nhà anh không ngừng nghĩ tới dáng vẻ của cô lúc bỏ đi... "Cô ấy yêu mình phải không?"
Lúc anh đang suy nghĩ thì nghe tiếng mẹ anh gọi: "Con có một bức thư, vẫn ở trong cái gói kia kìa."
Anh mở nó ra, bên trong viết:
"Mùa hè năm ngoái em không
cẩn thận đụng vào xe anh, phải vào viện. Giây phút anh bế em vào viện em đã yêu
anh rồi. Thế nhưng nó cũng mang đến cho em một điều không hạnh phúc, bác sĩ nói
em bị máu trắng.
“Em thật sự cảm thấy rất
tuyệt vọng... nhưng có anh ở bên cạnh quan tâm, chăm sóc em cũng cảm thấy vững
tin hơn. Lúc bình thường ta coi nhau như anh em, em cũng rất vui.
Em biết rằng em không có quyền yêu ai, nhưng có thể ở bên người mình thích cũng
đã là quá hạnh phúc rồi. Cho đến khi nhận được bức thư của anh hôm nay càng cho
em thêm động lực, em thấy rằng mình đã rất hạnh phúc.
“Trước đây em không muốn làm phẫu thuật vì em không biết tỉ lệ thành công
là bao nhiêu, em cũng rất sợ sẽ phải kết thúc cuộc đời trên giường bệnh. Bởi em
còn có bao nhiêu điều chưa làm. Em không muốn phải hối hận.
“Đêm nay em sẽ quyết định... là vì em muốn nói với anh rằng... em sẽ mang
theo tình yêu và sự quan tâm anh dành cho em lên bàn mổ.
“Món quà này hy vọng anh sẽ thích...
Bàn tay run rẩy... anh mở gói quà...
là một đôi găng tay, bên trong có mảnh giấy: "Em muốn được mãi mãi nắm tay anh... nắm tay anh suốt đời... đi đến
tận nơi góc biển chân trời".
Anh khóc, anh thật sự hối hận... rất
hối hận.
Ngày hôm sau... cô đã không còn lên
lớp nữa, anh ở cổng trường đợi... rồi lại đợi. Cuối cùng anh cũng cảm nhận được
cảm giác chờ đợi mà cô đã phải trải qua đêm hôm trước.
Đó là thứ cảm giác mất mát... Ngày
1/4 năm ấy đã khiến anh hối hận suốt đời!!!
Người lịch sự đôi khi cũng nói đùa, để tạo niềm vui và sự thân mật, gần gũi. Làm sao có thể nói đến tình
thân giữa những người không dám nói đùa một câu với nhau.
Thế nhưng có những vấn đề người ta
phải hết sức dè dặt với những câu nói đùa, cách riêng đối với niềm tin và tình
yêu là những chọn lựa riêng của mỗi người cho cả đời mình... có không ít người sẵn
lòng tử vì đạo, và cũng có rất nhiều người chấp nhận chịu hết mọi sự thiệt
thòi, cực khổ vì người mình yêu.
Anh sinh viên đã khóc, thật sự hối hận... rất
hối hận! Những giọt nước mắt của anh, nỗi đớn đau hối hận vô bờ của anh đã làm
sáng lên chiều kích linh thánh của cuộc đời con người, đặc biệt trong niềm tin
và tình yêu.
Thế nhưng điều đáng phải khóc là người
ta không còn biết khóc... khi có nhiều trò cười đùa trên sự linh thánh của tình
yêu, trên đời sống thiêng liêng của tâm hồn con người, để sống như con vật: mình
cưới thử rồi cưới thật, cưới thật rồi mà hễ không thích thì ly dị, nuôi con khổ
quá thì phá thai, để khỏi mang nặng đẻ đau thì kết hôn đồng tính...
Tóm lại, có người muốn coi việc vợ
chồng như một trò chơi, coi mạng sống con người như chuyện làm ăn, và coi niềm
tin là chỗ có thể diễu cợt!
Ước chi tôi cũng biết khóc, thật sự hối hận...
rất hối hận... vì đã nhiều lần cười đùa với những chọn lựa căn bản của mình!