Xh 3,1-8a.13-15; 1Cr 10,1-6.10-12: Lc 13,1-9
BÀI ĐỌC
I: Xh 3,1-8a.13-15
1 Bấy giờ ông Mô-sê
đang chăn chiên cho bố vợ là Gít-rô, tư tế Ma-đi-an. Ông dẫn đàn chiên qua bên
kia sa mạc, đến núi của Thiên Chúa, là núi Khô-rếp.2 Thiên sứ của
Đức Chúa hiện ra với ông trong đám lửa từ giữa bụi cây. Ông Mô-sê nhìn thì thấy
bụi cây cháy bừng, nhưng bụi cây không bị thiêu rụi.3 Ông tự bảo:
"Mình phải lại xem cảnh tượng kỳ lạ này mới được: vì sao bụi cây lại không
cháy rụi? "4 Đức Chúa thấy ông lại xem, thì từ giữa bụi cây
Thiên Chúa gọi ông: "Mô-sê! Mô-sê! " Ông thưa: "Dạ, tôi đây!
"5 Người phán: "Chớ lại gần! Cởi dép ở chân ra, vì nơi
ngươi đang đứng là đất thánh."6 Người lại phán: "Ta là
Thiên Chúa của cha ngươi, Thiên Chúa của Áp-ra-ham, Thiên Chúa của I-xa-ác,
Thiên Chúa của Gia-cóp." Ông Mô-sê che mặt đi, vì sợ nhìn phải Thiên Chúa.
7 Đức Chúa phán:
"Ta đã thấy rõ cảnh khổ cực của dân Ta bên Ai-cập, Ta đã nghe tiếng chúng
kêu than vì bọn cai hành hạ. Phải, Ta biết các nỗi đau khổ của chúng.8
Ta xuống giải thoát chúng khỏi tay người Ai-cập, và đưa chúng từ đất ấy lên một
miền đất tốt tươi, rộng lớn, miền đất tràn trề sữa và mật.”
13 Ông Mô-sê thưa với
Thiên Chúa: "Bây giờ, con đến gặp con cái Ít-ra-en và nói với họ: Thiên
Chúa của cha ông anh em sai tôi đến với anh em. Vậy nếu họ hỏi con: Tên Đấng ấy
là gì? Thì con sẽ nói với họ làm sao?" 14 Thiên Chúa phán với
ông Mô-sê: "Ta là Đấng Hiện Hữu." Người phán: "Ngươi nói với con
cái Ít-ra-en thế này: "Đấng Hiện Hữu sai tôi đến với anh em."15
Thiên Chúa lại phán với ông Mô-sê: "Ngươi sẽ nói với con cái Ít-ra-en thế
này: Đức Chúa, Thiên Chúa của cha ông anh em, Thiên Chúa của Áp-ra-ham, Thiên
Chúa của I-xa-ác, Thiên Chúa của Gia-cóp, sai tôi đến với anh em. Đó là danh Ta
cho đến muôn thuở, đó là danh hiệu các ngươi sẽ dùng mà kêu cầu Ta từ đời nọ
đến đời kia."
ĐÁP CA:
Tv 102
Đ. 8a Chúa là Đấng từ bi nhân hậu.
1 Chúc tụng Chúa đi,
hồn tôi hỡi, toàn thân tôi, hãy chúc tụng Thánh Danh! 2 Chúc tụng
Chúa đi, hồn tôi hỡi, chớ khá quên mọi ân huệ của Người.
3 Chúa tha cho ngươi
muôn ngàn tội lỗi,thương chữa lành các bệnh tật ngươi.4 Cứu ngươi
khỏi chôn vùi đáy huyệt, bao bọc ngươi bằng ân nghĩa với lượng hải hà,
6 Chúa phân xử công
minh, bênh quyền lợi những ai bị áp bức, 7 mạc khải cho Mô-sê biết
đường lối của Người,cho con cái nhà Ít-ra-en thấy những kỳ công Người thực
hiện.
8 Chúa là Đấng từ bi
nhân hậu,Người chậm giận và giàu tình thương, 11 Như trời xanh trổi
cao hơn mặt đất, tình Chúa thương kẻ thờ Người cũng trổi cao.
BÀI ĐỌC
II: 1Cr 10,1-6.10-12
1 Thưa anh em, tôi không muốn để anh em chẳng hay biết gì về
việc này: là tất cả cha ông chúng ta đều được ở dưới cột mây, tất cả đều vượt
qua Biển Đỏ.2 Tất cả cùng được chịu phép rửa dưới đám mây và trong
lòng biển, để theo ông Mô-sê.3 Tất cả cùng ăn một thức ăn linh
thiêng,4 tất cả cùng uống một thức uống linh thiêng, vì họ cùng uống
nước chảy ra từ tảng đá linh thiêng vẫn đi theo họ. Tảng đá ấy chính là Đức
Ki-tô.5 Nhưng phần đông họ không đẹp lòng Thiên Chúa, bằng chứng là
họ đã quỵ ngã trong sa mạc.
6 Những sự việc ấy xảy ra để làm bài học, răn dạy chúng ta
đừng chiều theo những dục vọng xấu xa như cha ông chúng ta. 10 Anh em đừng lẩm bẩm
kêu trách, như một số trong nhóm họ đã lẩm bẩm kêu trách: họ đã chết bởi tay
Thần Tru Diệt.11 Những sự việc này xảy ra cho họ để làm bài học, và
đã được chép lại để răn dạy chúng ta, là những người đang sống trong thời sau
hết này.12 Bởi vậy, ai tưởng mình đang đứng vững, thì hãy coi chừng
kẻo ngã.
TUNG HÔ TIN MỪNG: Mt 4,17
Chúa
nói: Anh em hãy sám hối, vì Nước Trời đã đến gần.
TIN MỪNG: Lc 13,1-9
1 Lúc ấy, có mấy người
đến kể lại cho Đức Giê-su nghe chuyện những người Ga-li-lê bị tổng trấn
Phi-la-tô giết, khiến máu đổ ra hoà lẫn với máu tế vật họ đang dâng.2
Đức Giê-su đáp lại rằng: "Các ông tưởng mấy người Ga-li-lê này phải chịu
số phận đó vì họ tội lỗi hơn mọi người Ga-li-lê khác sao? 3 Tôi nói
cho các ông biết: không phải thế đâu; nhưng nếu các ông không sám hối, thì các
ông cũng sẽ chết hết như vậy.4 Cũng như mười tám người kia bị tháp
Si-lô-ác đổ xuống đè chết, các ông tưởng họ là những người mắc tội nặng hơn tất
cả mọi người ở thành Giê-ru-sa-lem sao? 5 Tôi nói cho các ông biết:
không phải thế đâu; nhưng nếu các ông không chịu sám hối, thì các ông cũng sẽ
chết hết y như vậy."
6 Rồi Đức Giê-su kể dụ
ngôn này: "Người kia có một cây vả trồng trong vườn nho mình. Bác ta ra
cây tìm trái mà không thấy,7 nên bảo người làm vườn: "Anh coi,
đã ba năm nay tôi ra cây vả này tìm trái, mà không thấy. Vậy anh chặt nó đi, để
làm gì cho hại đất? 8 Nhưng người làm vườn đáp: "Thưa ông, xin
cứ để nó lại năm nay nữa. Tôi sẽ vun xới chung quanh, và bón phân cho nó.9
May ra sang năm nó có trái, nếu không thì ông sẽ chặt nó đi."
LÀM LÀNH VÀ SÁM HỐI
ĐỂ ĐƯỢC GIẢI PHÓNG!
ĐỂ ĐƯỢC GIẢI PHÓNG!
Chúa nhật II mùa Chay vừa qua, Đức Giê-su hé mở cho ba
môn đệ thấy trước giá trị ơn cứu độ (qua Hiển dung), và sau đó, Chúa giục các
ông cùng đi xuống núi với Ngài, để đưa cả nhân loại vào vinh quang ấy. Nhưng ai
muốn được vinh quang của ơn cứu độ, họ phải trải qua đau khổ. Do đó, các Bài
đọc trong Thánh lễ hôm nay:
-
Nêu lên những nguyên nhân đau khổ.
-
Gây ý thức về giá trị đau khổ.
-
Cách giải quyết vấn đề đau khổ để đạt vinh
quang.
I. NHỮNG NGUYÊN
NHÂN GÂY NÊN ĐAU KHỔ.
Đã là người, ai ai cũng phải hứng chịu đau khổ ít nhất
là một trong ba nguyên nhân, và thường là cả ba nguyên nhân gây đau khổ như
sau:
1/ Đau khổ do
tội người khác gây nên.
Cụ thể
những người Galilê đang dâng lễ bị tổng trấn Philatô giết khiến máu đổ ra hòa
lẫn với máu tế vật họ đang dâng (x. Lc 13,1: Tin Mừng).
2/ Đau khổ do
tội mình gây nên.
Thánh
Phao-lô trong Bài đọc II nhắc lại thái độ vô ơn của dân Do-thái trong sa mạc,
họ kêu trách Thiên Chúa vì nhàm chán của ăn nước uống Chúa ban hằng ngày cho họ
dùng! Bởi đó họ đòi ông Mô-sê dẫn họ trở lại làm nô lệ Ai-cập, miễn là được
ngồi bên niêu thịt (x. Xh 17). Vì tội ấy, Chúa cho rắn trong rừng bò ra cắn
chết 23.000 người nội trong một ngày! (x. I Cr 10,1-12: Bài đọc II)
3/ Đau khổ do
thiên nhiên gây nên.
Đan cử
18 người đang tham quan tháp Si-lô-am, thình lình ngọn tháp sụp đổ chôn sống
tất cả trong lòng đất! (x. Lc 13,4: Tin Mừng)
II. Ý THỨC VỀ GIÁ
TRỊ ĐAU KHỔ.
1/ Nếu đau
khổ do tội người khác gây nên: Ta biết ác tính của
tội luôn mang chiều kích xã hội, nghĩa là nó không chỉ gây tai họa cho người vi
phạm mà thôi, mà nhiều khi người vô tội lại phải chuốc lấy hậu qủa khó lường.
Cụ thể như vua Pharaon vì ghen tỵ với người Do-thái, thấy họ thành công, nên
vua ra lệnh cho các bà đỡ, nếu gặp đàn bà Do-thái sinh con trai thì phải bóp
chết ngay, còn con gái thì tha (x. Xh 1,15t); Hoặc vua Hê-rô-đê nghe tin hài
nhi nào đó mới sinh ra để làm vua, ông chắc ăn ra lệnh giết tất cả các trẻ từ 2
tuổi trở xuống ở vùng Bê-lem (x. Mt 2), nhưng nếu Chúa không cho phép kẻ ác làm
hại người của Chúa, thì “chúng có bầy mưu
tính kế thâm độc cũng thất bại! Chúa ngồi trên trời mà cười nhạo chúng” (Tv
2,4).
Khi ta
phải hứng chịu hậu quả do tội người khác gây ra, đó chính là dấu chỉ ta được
thông phần đau khổ với Đức Ki-tô, vì Ngài vốn dĩ là Đấng vô tội, nhưng đã gánh
lấy tội loài người (x. Ga 1,29). Để ứng nghiệm Lời Thánh Kinh nói: “Lời kẻ thóa mạ Ngài này chính con hứng chịu”
(Tv 69/68,10b). Thánh Phao-lô gọi đây là cách ta được cộng tác với đau khổ của
Đức Giê-su để làm hoàn tất chương trình cứu độ loài người (x. Cl 1,24).
2/ Nếu khổ vì
tội mình.
* Có
giá trị như một cái thắng, như rào cản không cho phép ta lún sâu vào tội ác.
Đan cử: đứa con hoang đường đã phung phí hết tài sản người cha chia cho với bọn
đàng điếm, nó lâm vào cảnh đói khổ đến nỗi cám heo cũng không có mà ăn, lúc đó
nó mới thức tỉnh trở về với cha (x. Lc 15,11t).
* Đau khổ bởi tội mình gây ra còn có giá trị giúp ta sống
khiêm tốn, như thánh Phao-lô nói: “Để mạc
khải cao siêu khỏi làm tôi quá tự tôn, thì tôi đã được một cái dằm đâm vào thân
xác, một thần sứ satan để nó vả mặt tôi” (2 Cr 12,7).
3/ Nếu
gặp khổ do thiên nhiên, có giá trị giúp ta nhận thức rằng:
Không
bám víu vào tạo vật mà tôn thờ nó như chúa tể để nương nhờ. Do đó hướng lòng ta
chỉ tôn thờ duy một Thiên Chúa, Ngài là Đấng toàn năng đưa ta vào cõi sống hạnh
phúc vĩnh hằng. Đan cử như tháp Siloam đè chết 18 người, tâm lý dân gian khi
thấy thế, ai cũng nghĩ kẻ bị tháp đè chết là do tội của họ bị Chúa phạt! Đức
Giê-su giải thích ngay: “không phải họ có
tội hơn người khác mà bị phạt, nhưng nếu người ta không sám hối, thì cũng sẽ bị tiêu diệt in như thế!” (x. Lc
13, 3-5: Tin Mừng) Thánh Augustin nói: “Bạn đừng sợ cách chết dữ,
mà hãy sợ cách sống dữ. Nếu sống lành ắt chết lành, dù cách chết dữ; Nếu sống
dữ ắt chết dữ, dù cách chết lành”.
Một vị Giáo sư Đại học hỏi thách sinh viên mình: "Mọi vật hiện hữu đều do Chúa tạo thành?"
Một sinh viên mạnh dạn đáp: "Chính Ngài vậy!" Giáo
sư gặng: "Nghĩa là Chúa tạo thành mọi sự?" Sinh viên nọ vẫn: "Vâng
ạ!" Giáo sư bèn: "Nếu Chúa tạo thành mọi sự hẳn Chúa cũng đã tạo
ra sự dữ, bởi sự dữ (đang) hiện hữu, và theo nguyên tắc muốn biết một người ra
sao, cứ nhìn vào việc họ làm - (bởi Chúa đã tạo nên sự dữ) , thì Chúa cũng là sự dữ vậy!" Sinh
viên nọ nín thinh trước lập luận ấy. Vị Giáo sư hả hê, "nổ " với đám
sinh viên rằng lại một lần nữa, ông ta đã chứng minh được đức tin Kitô giáo chỉ
là chuyện hoang đường.
Một sinh viên khác giơ tay: "Giáo
sư có thể cho em hỏi một câu?"
-
"Xin mời!", Giáo sư đáp.Sinh viên ấy đứng lên: "Thưa Giáo sư, vậy (sự) lạnh có hiện hữu không
ạ?"
- "Sao lại không, hỏi hay nhỉ, anh chưa bị lạnh lần nào
chắc?". Câu hỏi
của chàng sinh viên trẻ làm đám sinh viên còn lại khúc khích.
-
Chàng sinh viên ung dung: "Thưa Giáo sư, thật ra lạnh không hiện hữu.
Theo các quy luật vật lý, cái được gọi là lạnh chẳng qua là sự thiếu nhiệt
lượng (nóng). Ở nhiệt độ ấy mọi vật thể đều trơ và không có phản ứng. Vậy (sự) lạnh không hiện hữu,
chúng ta chỉ tạo ra khái niệm ấy để mô tả cảm giác khi chúng ta thiếu nhiệt
lượng."
Chàng sinh viên tiếp: "Thưa
Giáo sư, bóng tối có hiện hữu?"
-Giáo
sư trả lời: "Tất nhiên là có."Chàng sinh viên đáp lại: "E
rằng Giáo sư lại lầm, cả bóng tối cũng chẳng hiện hữu. Bóng tối thật ra chỉ là
(sự) thiếu ánh sáng. Người ta không thể đo lường bóng tối, nhưng một tia đơn
sắc của ánh sáng có thể xuyên vào và làm bóng tối ửng sáng. Điều đó cho biết
làm sao người ta có thể xác định độ tối của một không gian nào đó: bằng cách đo
(ngược lại) lượng ánh sáng tại chỗ. Đúng không ạ? Vậy bóng tối chỉ là thuật ngữ
được con người sử dụng để mô tả trạng thái không có ánh sáng.
Sau cùng chàng sinh viên hỏi vị Giáo sư: "Vậy thưa Thầy, sự dữ hiện hữu chứ?"
Giờ
thì đã kém cả quyết, Giáo sư gượng: "Tất nhiên là có, như tôi đã nói.
Chúng ta thấy sự dữ hằng ngày, trong chứng cứ thường nhật về xử sự bất nhân
giữa người và người, trong vô vàn tội ác và bạo lực khắp thế giới. Những biểu
thị ấy là gì, nếu không là sự dữ?"Đáp lại, chàng sinh viên nói: "Xin
thưa: sự dữ không hiện hữu, hoặc chí ít cũng chẳng hiện hữu cho chính nó (..or
at least it does not exist unto itself).
- Như đã
nói về lạnh và bóng tối, sự dữ chỉ là việc thiếu sự hiện diện của Chúa, chỉ là
từ ngữ con người tạo ra để diễn tả việc Chúa không ngự đến. Chúa không tạo ra sự dữ.
Sự dữ là hậu quả khi Tình Yêu của Chúa không hiện diện trong tim chúng ta, hệt
như cơn lạnh ùa đến khi ta không còn hơi ấm, hệt như bóng tối bủa vây khi ta
mất đi ánh sáng.
Thưa giáo sư, khi giáo sư dạy học trò muốn tìm
diện tích hình tròn, thì phải lấy bán kính nhân với bán kính của hình tròn đó
và nhân với 3,1416. Nhưng học trò lại nghĩ rằng làm như thế phức tạp cứ lấy chu
vi nhân với đường kính của vòng tròn là có đáp số. Thưa giáo sư đáp số đúng hay
sai? Và người khác có quyền lên án giáo sư dạy học trò ngu dốt không biết tính
diện tích của vòng tròn không? Thưa giáo sư, sở dĩ có sự dữ, có sai lầm nơi con
người cũng chỉ vì người ta không làm đúng với Lời Chúa dạy, thế mà có người lại
quy lỗi cho Thiên Chúa, giáo sư nghĩ sao?"
Vị Giáo sư ngồi phịch.
Sau giờ học, vị giáo sư gặp riêng mấy sinh viên hỏi: “Sinh
viên lúc nãy đặt câu hỏi với tôi, cậu ta là ai?”
Một sinh viên đáp: “Thưa giáo sư, đó là Albert Einstein” .
(Ông là
người gốc Do-thái, sinh năm 1879, mất năm 1955, là một nhà Vật lý học Bác học
lỗi lạc, lưu lạc bên Đức, rồi sau Đệ nhị thế chiến về làm việc ở Mỹ. Einstein
là cha đẻ của thuyết tương đối, ông đã canh tân về tư tưởng về bản chất của
không gian và thời gian, và đã hình thành căn bản lý thuyết cho việc khai thác
nguyên tử năng. Đo những lý giải về hiệu ứng quang điện. Ông được trao tặng
giải thưởng Nobel năm 1921).
Vậy có những tai họa Chúa cho phép nó xảy ra để trở nên dấu
chỉ răn dạy kẻ có tội, là cơ hội giúp con người xét mình, mà sám hối tội mình
phạm. Đó là cách Chúa huấn luyện con người.
III. CÁCH GIẢI
QUYẾT ĐAU KHỔ ĐỂ ĐẠT VINH QUANG.
1/ Cần có người thủ lãnh can thiệp.
- Xưa người Do-thái muốn thoát ách
nô lệ Ai-cập, cũng như không để rắn cắn, họ phải cần có ông Mô-sê đứng lãnh đạo
và bầu cử trước mặt Thiên Chúa (x. Xh 3; Ds 21,4t).
* Nay tội nhân muốn được yên lành,
họ cần phải nhờ Đức Giê-su, cùng Hội Thánh đứng racầu xin Thiên Chúa Cha khoan
dung và ban ơn cho tội nhân biết sám hối và làm việc lành như người canh tác
vườn xin ông chủ gia hạn thêm một năm để bón tưới cho cây vả đã ba năm không
sinh trái! (x. Lc 13,8: Tin Mừng)
2/ Đừng cậy dựa vào vật chất, nhưng chỉ tin tưởng vào Thiên
Chúa.
Sự thịnh vượng của dân Do-thái đã
làm cớ cho bọn Ai-cập ganh ghét, nên bắt người Do-thái làm nô lệ (x. St 1,8t).
Thế mà khi họ được giải thoát khỏi nô lệ Ai-cập, họ không biết ơn Chúa đã dùng
ông Mô-sê dẫn dắt họ, lúc gặp khổ họ lại muốn ném đá cho ông chết để họ trở lại
Ai-cập làm nô lệ!
Kìa, ông Mô-sê, một tội nhân đang bị
Ai-cập truy nã, thế mà bỗng nhiên ông trở thành bậc vĩ nhân, đứng ra lãnh đạo
dân Chúa, chống lại cường quốc Ai-cập! Ông Mô-sê nhờ đâu mà được như thế? Nếu
không phải là Chúa đòi ông sống nghèo, biết tin tưởng phó thác tuyệt đối nơi
Ngài, đến nỗi còn một đôi dép để bảo vệ đôi chân mà Chúa cũng bắt ông phải bỏ
ra! Bởi vì ai đến với Chúa, họ chẳng thiếu thốn sự gì, đúng với Danh Thiên Chúa
đã mạc khải cho ông: “Ta là Đấng Có!”
Ông Mô-sê còn trở nên vị thủ lãnh vĩ
đại hơn nữa là nhờ ông được phúc đón nhận Lời Chúa ở trong rừng, Thiên Chúa nói
chuyện với ông trong ngọn lửa cháy giữa bụi gai, điều này báo trước Thiên Chúa
sẽ ban Lời cho ông để truyền lại dân ở trên núi Si-nai, vì trong tiếng Do-Thái,
chữ bụi gai cũng na ná từ Si-nai (x. Xh 3,1-15: Bài đọc I).
Vậy Thiên Chúa kêu gọi chúng ta sám
hối và làm điều lành như cây vả lớn sinh nhiều trái (x. Lc 13,6-7: Tin Mừng).
Cụ thể và quan trọng nhất là:
a-
Hãy
nghe lời các chủ chăn dẫn dắt ta vào Hội Thánh, như dân Do-thái được ông Mô-sê dẫn về
miền đất Hứa, và ông đã nói với dân: “Hãy
kêu cầu danh Chúa, từ đời nọ đến đời kia. Thiên Chúa sai tôi đến nói với anh em
rằng: Danh Chúa là “Đấng Hiện Hữu”, anh em hãy dùng mà kêu cầu Ngài từ đời nọ
đến đời kia” (Xh 3,13-15: Bài đọc I).
b-
Ta
hãy kết hợp với Đức Giê-su Ki-tô, Ngài thương ta hơn ông Mô-sê. Cụ thể khi
dân Do-thái được ông Mô-sê dẫn họ ra khỏi kiếp nô lệ Ai-cập, thay vì tôn thờ
Chúa họ đã đúc bò vàng, Chúa nổi giận muốn tiêu diệt họ và ban cho ông Mô-sê
lãnh đạo một dân tộc khác lớn hơn, nhưng ông Mô-sê thưa với Chúa: “Làm sao Chúa lại bừng bừng nộ khí với dân
như vậy, mà Người đã dẫn họ ra khỏi đất Ai-cập với sức mạnh lớn lao và cánh tay
hùng mạnh? Bọn Ai-cập sẽ rêu rao được rằng: chính bởi manh tâm mà Người đã dẫn
chúng ra đi để giết chúng nơi sa mạc và tận diệt chúng khỏi mặt đất? Xin hãy
thu hồi nộ khí nóng nảy của Chúa mà hồi lại điều dữ ngăm đe dân Người. Xin hãy
nhớ lại Lời Chúa đã hứa với tổ phụ họ: Ta sẽ cho dòng giống ngươi đông như sao
trời như cát biển. Bây giờ ước gì Người miễn chấp tội chúng … bằng không xin
Người hãy xóa tên tôi đi khỏi Sách Người đã viết” (Xh 32,7-14.32).
Vào thời Thiên Chúa
ra tay cứu dân, loài người còn tồi tệ hơn dân Do-thái xưa đúc bò vàng tôn thờ,
thế nhưng Chúa Cha đã không diệt ai, mà lại “phó nộp Con Một của Ngài vì chúng ta hết thảy, làm sao Người lại không
gia ân vạn sự cho ta làm một với Ngài” (Rm 8,32).
c-
Ta
cần được nuôi sống bởi thực hành ý Chúa, như Đức Giê-su đang lúc đói khát, các môn đệ
mời Ngài ăn bánh, Ngài trả lời: “Thầy có
của ăn rồi, của ăn của Thầy là làm theo ý Đấng đã sai Thầy” (Ga 4,34).
Chúng ta cũng được Chúa ban của ăn đặc thù sau khi lãnh Bí tích Thánh Tẩy là
hằng ngày được nuôi dưỡng bởi Lời và ơn Chúa trong các Bí tích, đặc biệt là Bí
tích Thánh Thể, để được sống sung mãn vì được thông hiệp cùng một sự sống với
Thiên Chúa, dù có chết cũng được sống lại vinh hiển như Ngài (x. Ga 6,27-58).
Để rồi có khả năng đi phục vụ đồng loại dưới ánh sáng Tin Mừng, như Đức Giê-su
thực thi ý Cha trên trời là của ăn làm no thỏa lòng người hơn của ăn vật chất.
Vì thế thánh Phao-lô nói: “Tất cả chúng
ta cùng ăn một thức ăn linh thiêng, tất cả cùng uống một thức uống linh thiêng,
xuất phát từ tảng đá là chính Đức Ki-tô. Hơn dân Do-thái, họ cùng uống nước
chảy ra từ tảng đá linh thiêng vẫn đi theo họ, nhưng phần đông họ không đẹp
lòng Thiên Chúa, bằng chứng là họ đã quỵ ngã trong sa mạc” (1Cr 10,2-5: Bài
đọc II).
Vậy đừng
thấy mình còn được sống phây phây, luôn gặp vận hên, còn người khác luôn xui
xẻo, khốn khổ, thì tưởng là mình đạo đức tốt lành hơn họ! Thánh Phao-lô cảnh
báo: “Ai tưởng mình đứng vững, hãy coi
chừng kẻo ngã!” (1Cr 10,12) Nhưng hãy nhìn điều dữ người khác phải chịu là dấu tra vấn cách
sống của mình, mà tiến thân trong lòng tin và đức mến!
Như thế mới được “Chúa
tha cho ngươi muôn ngàn tội lỗi,thương chữa lành các bệnh tật ngươi. Cứu
ngươi khỏi chôn vùi đáy huyệt, bao bọc ngươi bằng ân nghĩa với lượng hải hà”
(Tv 103/102,3-4: Đáp ca)
THUỘC
LÒNG.
Ai tưởng mình đứng vững, hãy coi chừng
kẻo ngã!
(1Cr 10,12)