Có hai anh em nhà nọ quyết định thuê một căn hộ ở tầng thứ 80 của
tòa nhà. Vừa để cho thoáng mát vừa có thể ngắm nhìn được toàn bộ thành phố.
Rồi đến một ngày khi hai anh em đi làm về thì thang máy của tòa
nhà bị hỏng. Suy nghĩ một lúc cả hai anh em quyết định đi bộ lên phòng của mình.
Đi đến tầng thứ 20 thì cả hai anh em thấy mệt lử cả người nên quyết định bỏ ba lô
và các vật dụng ở lại và đi tiếp lên phòng.
Đến tầng thứ 40 thì cả hai đã mệt vô cùng rồi. Và họ bắt đầu càu
nhàu, đổ lỗi cho nhau. Người em nói: “chính
anh đã thuê căn hộ này nên mới gặp chuyện như hôm nay, biết thế tôi đã không
thuê cùng anh căn hộ này, để cho anh ở một mình”. Người anh đáp lại “chính em cũng đã đồng ý và khuyên anh nên
thuê căn hộ này chứ gì nữa, em định đổ lỗi cho anh sao?”
Và họ cứ cằn nhằn và đổ lỗi cho nhau như thế mãi cho đến tầng thứ
60 thì cả hai dường như không thể đi nổi nữa rồi. Và họ thống nhất là không cãi
nhau nữa để giành sức mà đi lên hết.
Đi mãi thì cuối cùng họ cũng đến được phòng của mình. Họ rất vui
mừng trong tiếng thở hổn hển. Nhưng đến lúc lấy chìa khóa ra mở cửa phòng thì họ
mới nhận ra là họ đã để quên ở trong ba lô ở dưới tầng 20.
Không biết cả hai anh em này sẽ giải quyết như thế nào tiếp đây
nhưng từ câu chuyện này ta có thể liên tưởng một điều thú vị là hãy xem tòa
nhà 80 tầng đó như là cuộc đời 80 tuổi của một con người:
-
Khi 20 tuổi người ta có rất nhiều hoài bão và ước mơ. Và họ
lần lượt đưa ra những quyết định quan trọng cho cuộc đời mình. Mỗi một quyết định
lại đòi hỏi họ phải từ bỏ một ước mơ khác.
-
Đến lúc 40 tuổi là lúc họ thấy những nỗ lực và quyết tâm của
mình không được như ý muốn thì họ bắt đầu thấy nuối tiếc, ân hận và càu nhàu về
những quyết định trước kia của mình: “Giá mà tôi đã...”
-
Đến năm 60 tuổi khi họ thấy mình không thể làm một cuộc thay đổi
quyết định nào nữa. Họ thôi không cằn nhằn mà chấp nhận đi tiếp con đường mình
đã đi, làm tiếp những gì mình đã bắt đầu, bất kể có phải như thế nào đi nữa thì
cũng ráng mà chịu đựng cho đến hết quãng đời còn lại.
-
Đến năm 80 tuổi khi sắp phải xa lìa tất cả, nhìn lại cuộc đời
mình họ mới thấy thực ra mình đã quyết định sai lầm từ năm 20 tuổi, mình đã để
quên chìa khóa thành công của cuộc đời mình ở đó.
Đã muộn lắm rồi, nhưng họ không còn cách nào hơn là đi bộ xuống
80 tầng lầu, cầm lấy chiếc chìa khóa,... và lại leo lên!!!
Vấn đề cốt yếu mọi người cần phải biết là mình có đang cầm
chìa khóa phòng trong tay không. Ngay khi nhận thấy mình đã để quên chìa khóa
phòng thì quay trở lại ngay, bất kể là ở tầng 30 hay 40, hay 70, bởi vì nếu để quên chìa khóa thì bao nhiêu bước đi lên của mình đều bắt mình phải bước xuống
bấy nhiêu bước.
Để có được cuộc sống đời đời làm gia nghiệp, việc đầu tiên tôi
phải làm là tìm kiếm nó. Thế nhưng điều khó khăn nhất không phải là làm sao để tìm thấy nó, mà ở chỗ là tôi có dám bỏ đi những điều chắc chắn tôi chẳng giữ mãi được để chiếm hữu điều không bao giờ mất mà Chúa đã trao tận tay cho tôi.
Có một
thủ lãnh hỏi Đức Giê-su: "Thưa Thầy nhân lành, tôi phải làm gì để được sự
sống đời đời làm gia nghiệp? "Đức Giê-su đáp: "Sao ông nói tôi nhân
lành? Chẳng có ai nhân lành cả, trừ một mình Thiên Chúa. Hẳn ông biết các điều
răn: Chớ ngoại tình, chớ giết người, chớ trộm cắp, chớ làm chứng gian, hãy thờ
cha kính mẹ." Ông ta nói: "Tất cả những việc đó, tôi đã tuân giữ từ
thuở nhỏ." Nghe vậy, Đức Giê-su bảo ông: "Ông chỉ còn thiếu có một điều,
là hãy bán tất cả những gì ông có mà phân phát cho người nghèo, và ông sẽ được
một kho tàng trên trời. Rồi hãy đến theo tôi." Nghe vậy, ông ta buồn lắm,
vì ông rất giàu. (Lc 18,18-23)