Một chút suy tư _ thói quen


THÓI QUEN 
- Câu chuyện về loài chim ó:      
Nếu đặt một con chim ó vào trong một chiếc lồng, với kích thước khoảng 2m x 2,5m, nhưng hoàn không có nóc, tức là phần trên lồng được mở toang; con chim này sẽ vẫn hoàn toàn là một... tù nhân trong lồng đó.
Lý do: con chim ó có thói quen luôn bắt đầu bay bằng cách “chạy lấy đà” khoảng 3- 4m đầu tiên. Không có quãng đường để chạy lấy đà, theo thói quen, thì chim ó không thể bay lên được, và do vậy nó sẽ chấp nhận bị cầm tù suốt đời, trong một “nhà giam” nhỏ không có mái!
- Câu chuyện về con dơi:   
Một con dơi thường bay ra ngoài kiếm ăn vào buổi tối. Nó là một sinh vật nhanh nhẹn, linh lợi và bay chính xác.
Tuy nhiên, nó không thể tự cất cánh được nếu lúc ban đầu không thả người rớt xuống. Tức là nói có thói quen phải tự thả người nó rớt xuống rồi mới bay lên được. Nếu nó được đặt trên mặt sàn hoặc một mặt phẳng, thì nó chỉ có thể lê bước di chuyển người nó loanh quanh một cách vô vọng, và, tất nhiên vô dụng, không thể bay đi được.  Chỉ khi nào nó được rớt xuống từ một độ cao nhỏ thì nó mới có thể tung mình bay vào không trung được.         
- Câu chuyện về con ong nghệ:  
Con ong nghệ vốn bay rất giỏi, nếu ta thả nó vào một cái ly lớn không đậy nắp, nó cũng sẽ ở mãi trong ly đó cho đến chết. Nó không bao giờ có thể nhìn thấy đường thoát ở phía trên, mà chỉ có thói quen cố gắng tìm cách nào đó thoát ra qua các mặt ngang bên thành ly, hoặc qua... đáy ly!
- Và câu chuyện về con người...
Trong rất nhiều trường hợp, con người chúng ta cũng giống như con chim ó, con dơi và con ong nghệ kể trên.
Con người thường xuyên tự vật lộn một cách bất lực với tất cả các vấn đề rắc rối của mình, mà không bao giờ nhận ra được rằng rất có thể có một giải pháp giúp họ giải quyết được vấn đề đang ở rất gần, ở ngay trước mắt họ mà họ không nhìn thấy (hoặc không chịu nhìn thấy), vì từ lâu, con người đã thường tự giam mình vào trong những "cái lồng" của thói quen, của thành kiến hẹp hòi, của sự cố chấp, sự ngu dốt, sự ích kỷ, sự tham lam, và sự sợ hãi của bản thân mình... và kể cả sự lệ thuộc vào người khác.
Nếu con người chịu khó tỉnh táo, sáng suốt tự nhìn lại mình và tìm cách thoát ra khỏi những "cái lồng" đang giam hãm mình và làm cho mình mù mắt đó, thì họ sẽ tìm thấy ngay giải pháp cho tất cả các vấn đề rắc rối đang xảy ra với chính họ!
Ngan Le
Tội nặng nhất trong các tội là sự cứng lòng, cố chấp trong đường tội. Đó là tội không được tha, là tội phạm đến Chúa Thánh Thần.
Một trong những câu hỏi mà người vô thần thường đặt ra là nếu Chúa là Đấng vô cùng nhân hậu, là Tình Yêu, thì làm sao lại có hỏa ngục?
Và đây là câu trả lời: Thiên Chúa là Tình Yêu, mà trong tình yêu không bao giờ có sự áp đặt. Hỏa ngục là nơi Satan và một số người chọn như là nhà của mình, là chính cuộc sống của mình, là chọn lựa của mình. Thiên Chúa đầy quyền năng và tình yêu thương muốn cứu họ lắm nhưng cũng phải bó tay vì họ không thèm để ý đến:
“Và khi chúng hỏi: "Tại sao ĐỨC CHÚA, Thiên Chúa chúng ta, lại làm cho chúng ta tất cả những điều đó? ", ngươi sẽ nói với chúng: "Là vì các ngươi đã lìa bỏ Ta và làm tôi các thần ngoại ngay tại đất nước các ngươi, cho nên các ngươi cũng sẽ phải làm tôi ngoại bang trên phần đất không thuộc về các ngươi.
“Nghe đây, lũ dân u mê, dại dột, có mắt mà không thấy, có tai mà chẳng nghe.
“Đến Ta mà các ngươi cũng không kính sợ sao - sấm ngôn của ĐỨC CHÚA? Trước mặt Ta mà các ngươi cũng không run khiếp sao? Chính Ta đã đắp cát làm ranh giới cho biển, đã ấn định là muôn đời biển không được vượt qua. Biển có động cũng chẳng làm gì, sóng có gào cũng không tràn nổi.
“Nhưng lòng dân này thật ngoan cố, lì lợm; chúng tự tách rời và bỏ đi luôn.” (Gr 5, 19.21-23)
Tôi có thể cảm nghiệm sự ngoan cố, lì lợm này trong lòng mình khi nổi giận: Chết cũng được, sao cũng được, miễn là hả giận. Khi đó, tôi thấy tha thứ là ngu dại, chịu đựng là hèn nhát, yêu thương là điên khùng. 
Còn các môn đệ của Chúa Giêsu lại sống và rao giảng một lối sống khác hẳn với niềm tin đó là con đường dẫn đến hạnh phúc thật: Yêu - Chỉ Yêu - và yêu đến cùng!
 “Trong khi người Do-thái đòi hỏi những điềm thiêng dấu lạ, còn người Hy-lạp tìm kiếm lẽ khôn ngoan, thì chúng tôi lại rao giảng một Đấng Ki-tô bị đóng đinh, điều mà người Do-thái coi là ô nhục không thể chấp nhận, và dân ngoại cho là điên rồ. Nhưng đối với những ai được Thiên Chúa kêu gọi, dù là Do-thái hay Hy-lạp, Đấng ấy chính là Đức Ki-tô, sức mạnh và sự khôn ngoan của Thiên Chúa. Vì cái điên rồ của Thiên Chúa còn hơn cái khôn ngoan của loài người, và cái yếu đuối của Thiên Chúa còn hơn cái mạnh mẽ của loài người.” (1Cr 1,22-25)