TUẦN 28 – THỨ TƯ
Bài đọc 1 Năm lẻ:
Khi
bạn xét đoán người khác, mà bạn cũng làm như họ, thì bạn tự kết án
chính mình… Bạn tưởng mình sẽ khỏi bị Thiên Chúa xét xử sao? (Rm 2,1.3)
Một
nhà hài hước nói đại loại thế này: “Nếu tôi cố gắng kiếm tiền, tôi là
kẻ tham lam. Nếu tôi không cố gắng, tôi là kẻ lười biếng. Nếu tôi tiết
kiệm tiền, tôi là kẻ keo kiệt. Nếu tôi không tiết kiệm, tôi là kẻ vô
trách nhiệm. Nếu tôi quảng đại cho đi tiền bạc, tôi là kẻ khờ dại. Nếu
tôi bo bo giữ lấy, tôi là kẻ ích kỷ. Nhà hài hước muốn nói lên điều này:
cho dù chúng ta làm gì, thì một ai đó sẵn sàng đưa ra những xét đoán.
Vậy phải làm gì? Một phụ nữ trả lời: “Hãy bình an với những gì bạn làm
và không để ý đến những lời xét đoán xung quanh mà chỉ những kẻ khờ dại
mới quan tâm đến chuyện đó”.
Tôi có khuynh hướng xét đoán những người cùng sống và làm việc với tôi như thế nào? Tại sao?
Khi gặp gỡ ai, bạn xét đoán người đó theo cách ăn mặc. Khi rời họ, bạn lại xét đoán người đó qua tâm hồn họ (Ngạn ngữ Nga)
Bài đọc 1 Năm chẵn:
Hoa quả của Thần Khí là bác ái, hoan lạc, bình an, kiên nhẫn, nhân hậu, từ tâm, trung tín, hiền hòa, tiết độ. (Gl5,22-23)
Chuyên
gia về tiềm năng con người là Joel Weldon nói rằng một mầm tre phải mất
năm năm mới nảy mầm được. Sau đó, mầm lớn lên một cách nhanh khoảng 30
thước trong 6 tuần lễ. Theo Weldon thì điều này chẳng có gì lạ, bởi vì
trong năm năm nằm yên, mầm tre tạo được một bộ rễ với hàng trăm rễ.
Chính bộ rễ này gia tăng sức mạnh để cây có thể tăng triển nhanh chóng
chỉ trong một thời gian ngắn như vậy.
Sự
kiên nhẫn và tự chủ của người trồng tre mời gọi tôi tự hỏi: tôi kiên
nhẫn và tự chủ thế nào khi không thấy ngay kết quả của công việc tôi
làm?
Anh em… hãy kiên nhẫn và bền tâm vững chí, vì ngày Chúa quang lâm đã gần tới (Gc 5,8)
Bài Tin Mừng:
[Chúa Giêsu khiển trách nhóm Biệt phái:] “Các người sao lãng lẽ công bình và lòng yêu mến Thiên Chúa. Các người thích ngồi ghế đầu trong hội đường… Khốn cho các ngươi” (Lc 11, 42 – 44)
Một
phụ nữ kia có một giấc mơ kỳ lạ: Một thiên thần đưa bà ta đến nhà thờ
để làm việc thờ phượng. Người chơi organ dạo đàn, những phím đàn lên
xuống, những chẳng nghe thấy tiếng nhạc. Bài thánh ca được hát lên,
nhưng cũng chẳng nghe được lời nào. Cộng đoàn tín hữu cầu nguyện, nhưng
cũng không nghe thấy âm thanh gì. Người phụ nữ quay về phía thiên thần
và hỏi: “Tại sao tôi không nghe thấy gì?”. Thiên thần trả lời: “Chẳng có
gì để nghe cả”.
Tôi có cố gắng thờ phượng Thiên Chúa một cách tin tưởng không những bằng môi mìệng, mà bằng con tim và cuộc đời tôi không?
Vấn đề của thế kỷ 19 là Thiên Chúa đã chết. Còn vấn đề của thế kỷ 20 là con người đang chết dần chết mòn (Erich Fromm)