Đói khắp nơi!
Nơi nào cũng có người đang chết vì đói.
Về Việt Nam, vì đi du lịch ở những khu du lịch
sang trọng, nghỉ ở khách sạn 3 sao, 5 sao, 5, 7 tầng cao ngất, ăn ở nhà hàng đắt
tiền đủ món ngon vật lạ, tiêu khiển ở những khu giải trí lắm trò lãng phí nên bạn
phải thấy cảnh ăn chơi thừa mứa của các quan lại, đại gia, của những tay dốt đặc
cán mai học làm sang nhờ những đồng tiền
kiếm được mà không đổi lấy chút mồ hôi nước mắt. Họ ăn quá no, uống quá
say, nhưng thực ra, họ đang đói: đói một niềm tin, đói một lý tưởng, đói một ý
nghĩa cuộc đời.
Nếu về Việt Nam, bạn chịu khó bước xuống khỏi mấy
tầng khách sạn kia, chịu khó len vào con hẻm nhỏ, chịu khó ra phía sau những mặt
tiền vĩ đại, chịu khó cúi mình chui qua những góc phố chật chội tanh hôi, chui
vào những “ổ chuột sài gòn”… hoặc xa hơn một tí, bạn hãy ra khỏi Sàigòn, ra khỏi
các thành phố, để về những hóc núi tối tăm xa xôi, bạn sẽ thấy còn biết bao người
đang đói từng bữa cơm trắng, đói từng con cá tươi, đói cả gói mì tôm chưa đầy
năm ngàn đồng, đói cái quần tấm áo, đói một viên thuốc, đói vệ sinh, đói những
nhu cầu căn bản nhất của con người.
Còn có cả những cái đói trí thức, đói công lý,
đói tinh thần, đói tình thương đang hiện diện khắp nơi.
Càng lúc càng có nhiều người trẻ đói tình
thương của cha của mẹ.
Giới trẻ đang đói một quan tâm đúng mức về tình
trạng nguội đức tin và buông thả đời sống luân lý.
Các gia đình đang đói một chuẩn mực đơn hôn,
vĩnh hôn, hạnh phúc, đói một chuẩn mực của giáo hội thu nhỏ.
Giáo dân đang đói những gương lành hy sinh cho
chính đạo, đói gương sáng đạo đức, đói thông tin quan trọng về hiện tình giáo hội
trong nước.
Những người đau khổ vì tội lỗi công khai đang
đói một ánh mắt chạnh lòng thương cảm.
Những người bị áp bức đang đói tiếng trống kêu
oan, người tù tội đang đói mối thương người “thăm viếng kẻ tù rạc”.
Con Cuông đang đói một lời cầu nguyện, chia sẻ,
động viên, và bênh vực cho những người bảo vệ đức tin, công lý, tự do trước thế
lực gian tà xem thường Thiên Chúa và chống lại Thiên Chúa.
… Đói khắp nơi!
Chúa không để chúng ta đói.
Là ông chủ tốt bụng, là người Cha nhân lành,
Thiên Chúa không muốn con người chúng ta chết vì đói, cũng không để chúng ta chết
đói. Ngài ban cho chúng ta trí khôn để biết kiếm cái ăn, và ban cho trái tim để
biết chia sẻ cái ăn cho người khác. Chỉ tiếc là, chúng ta biết tận dụng khả
năng của trí khôn để kiếm ra cái ăn cho mình nhưng không có trái tim chạnh lòng
thương người chia sẻ cái ăn cho người nên mới xảy ra là, “kẻ ăn không hết, người
làm không ra”. Người nghèo đói cái ăn, người giàu đói lòng nhân ái. Cả hai đều
đói.
Tin Mừng hôm nay giới thiệu một Đức Giêsu có
lòng nhân ái trước cái đói phần xác của con người và giới thiệu một người có
lòng nhân ái giống Chúa Giêsu, không ai khác, đó là một em bé, có năm chiếc
bánh be bé và hai con cá nho nhỏ.
Vâng Tin Mừng thuật lại rằng: Chúa Giêsu để ý đến
đoàn người theo Ngài đang đói, và Ngài muốn kiếm cho họ cái ăn. : "Ta mua
đâu được bánh cho những người này ăn?" . Chúa Giêsu không hỏi phải tốn bao
nhiêu tiền lo cho người ta ăn nhưng Ngài hỏi “mua ở đâu”. Vậy mà, Philipphê muốn
tránh né chuyện lo ăn cho người ta bằng cách trả lời: "Hai trăm bạc bánh
cũng không đủ để mỗi người được một chút". Còn ông Anre, đã không đi mua,
lại còn tính toán chi li đến chuyện đòi chia phần nhỏ của em bé cho ngàn người
ăn trong khi chưa biết em bé có bằng lòng không.
Chuyện kỳ diệu đã xảy ra là em bé bằng lòng
trao 5 chiếc bánh và hai con cá cho các ông.
Năm chiếc bánh và hai con cá nhỏ, là khẩu phần
vừa đủ cho một em bé. Em đã sẵn sàng cho đi phần nuôi sống mình.
Nếu 5 chiếc bánh và hai con cá ấy của một người
lớn, người có đầy kinh nghiệm về cuộc sinh tồn, chắc gì, người ấy đã sẻ chia?
Em bé nầy giống Chúa Giêsu vì có lòng nhân ái,
sẵn sàng cho đi chính sự sống của mình. Và phép lạ của lòng nhân ái đã xảy ra.
Mọi người ăn no.
Chúa muốn chúng ta nuôi nhau
Chúa muốn chúng ta nuôi sống nhau bằng lòng
nhân ái, bằng trái tim biết chạnh lòng thương. Nhưng lòng nhân ái, và trái tim
chạnh thương chỉ có nơi những tâm hồn bé nhỏ, biết tín thác hoàn toàn vào Chúa.
Giá trị của việc cho đi ở chỗ cho đi chính nhu
cầu của mình. Những đồng tiền bác ái không phải là những đồng tiền dư thừa,
nhưng chính là đồng tiền nuôi sống gia đình. Chia sẻ chính đồng tiền nuôi sống
mình, chứ không phải chia sẻ đồng tiền dư thừa, cất để.
Năm chiếc bánh be bé của em bé, hai con cá nho
nhỏ của em làm tôi liên tưởng đến miếng cơm manh áo của chúng ta trong những
ngày cùng cực sau 1975. Người có tiền xếp hàng mua từng mét vải, từng cân gạo,
từng ký cá. Có người không tiền đứng ngoài hàng ngó người trong hàng mà đứt từng
đoạn ruột khi nghĩ đến đám nhỏ nhà mình sẽ không có gì để ăn để sống trong những
ngày sắp tới. Chờ người trong hàng bước ra với đôi cân gạo mới dám tỏ bày: “Chị
cho em mượn một lon gạo. Một lon thôi, thằng út thèm cháo mấy hôm rồi”. Chị kia
lấy tay vóc mấy vóc gạo thiu hẫm: “Chị cầm đỡ đi, nhà tôi chín người, cũng đang
đói”.
Thương ơi những ngày gian khổ ấy, và cũng chính
từ những gian khổ ấy, mới rõ ra rằng “việc nhỏ” của “tấm lòng lớn” là việc của
Hy Tế.
Có vài “nhóm bác ái công giáo” ở Sài Gòn không
thường đi du lịch, nhưng lại rất thường có những chuyến đi thăm các họ đạo xa
xôi ở miền Tây sông nước, ở miền Trung cao nguyên hay mạn ngược miền sơn cước
phía bắc. Tôi nể phục họ vì họ đến để “xem nơi người ở và ở lại với người”, ăn
uống với người, sinh hoạt với người, hiểu người, yêu mến người và cuối cùng là
tìm đủ mọi cách để chia sẻ cho người những điều kiện sống tương đối hơn.
Có lần họ đến thăm một vài Giáo Xứ gần nơi tôi
sống, rồi về kể cho nhau nghe: Về thăm xóm rẫy của anh H, và dự thánh lễ tại
nhà thờ một giáo họ, mình để ý có mấy người đi lễ mang những chiếc áo dài không
sang trọng lắm, nhưng đủ đàng hoàng xinh đẹp mà chính tay mình đã xin về, giặt ủi,
xếp vào bao và giao cho anh H. Ôi, mình thật hạnh phúc, thật sung sướng vì đã
góp một chút công vào phép lạ của tình thương Thiên Chúa.
Quả thực, nếu có những sẻ chia phát xuất từ
trái tim nhân ái, chắc hẳn sẽ không còn quá nhiều cảnh khổ đau, chết chóc vì
đói.
Lời Chúa hôm nay đang mời gọi chúng ta biết tín
thác vào Chúa, và biết sẻ chia sự sống cho nhau. Sự sống ấy, không chỉ là cái
ăn, cái mặc mà còn là tình thương, lòng thương cảm, mà còn là gióng lên tiếng
trống kêu oan, rập ràng tiếng kinh nguyện cầu cho công lý, ý hợp tâm đầu bảo vệ
Đức Tin công giáo, tiếp sức cho người chiến đấu cho công lý, cho tự do…
Hình ảnh em bé với “năm tấm bánh bé hai con cá
nhỏ” có thể làm động lòng chúng ta. Thiết tưởng, bao lâu chúng ta còn muốn làm
người lớn với bao toan tính, tránh né, an vị yên thân, thì bấy lâu vẫn còn khó
lòng mà biết sẻ chia cho đời tấm bánh hay con cá vốn đã dư thừa, cất để.
Nguyện xin Chúa cho chúng con lòng đơn sơ khiêm
nhượng tín thác như bé thơ để dám tin rằng ai đành mất sự sống mình thì được sống
muôn đời. A men.
Nha Trang 26-7-2012
PM. Cao Huy Hoàng