Lễ Hiển Linh _ ai tìm thì sẽ gặp

AI TÌM THÌ SẼ GẶP
“Kìa tối tăm đang bao bọc địa cầu, và u minh phủ kín các dân…” (Is 60,2).
Đó cũng là hình ảnh của tâm hồn con người khi phải đối diện với nhiều câu hỏi từ cuộc sống thực tế. Có những câu hỏi chúng ta có thể bỏ qua, nhưng có những câu hỏi không bao giờ buông tha mà cứ bám víu lấy chúng ta, dù đôi khi chúng ta muốn quên chúng đi. Đó là những câu hỏi về ý nghĩa của đời người; ý nghĩa của sự thiện, sự ác; ý nghĩa của đau khổ… Tất cả đều qui tụ lại trong câu hỏi về một hạnh phúc thật sự, và về con đường dẫn đến hạnh phúc đó: “Cái huyền nhiệm tối hậu khôn tả vẫn bao trùm cuộc sống chúng ta là chi, chúng ta phát xuất từ đâu và chúng ta hướng về đâu?”(Tuyên ngôn về liên lạc của Giáo hội với các tôn giáo ngoài Kitô giáo, 2).
Đó là những câu hỏi Thiên Chúa đã đặt vào lòng con người vì tình yêu thương. Chúa đặt câu hỏi và cũng chính Ngài đang trả lời: “nhưng trên mình ngươi Chúa đang đứng dậy, và vinh quang của Ngài xuất hiện trên mình ngươi. Chư dân sẽ lần bước tìm về sự sáng của ngươi, và các vua hướng về ánh bình minh của ngươi”.
Câu chuyện ba vị đạo sĩ từ đông phương bị cuốn hút theo ánh sáng của một ngôi sao là một hình ảnh thật đẹp cho niềm tin Kitô: Đức Giêsu Kitô, Đấng Cứu thế, là câu trả lời chung cuộc cho mọi thao thức về thân phận con người không phân biệt dân tộc, văn hoá, địa vị, kiến thức, tuổi tác, “ai tìm thì sẽ gặp”.
Ngôi sao có đó nhưng không phải ai cũng nhận ra. Lời mời gọi yêu thương của Thiên Chúa cũng có luôn trong cuộc đời thường nhật, nhưng chỉ tâm hồn nào muốn tìm thì mới thấy. Lời mời gọi đó nằm trong tiếng nói của lương tri, lương tâm, có sẵn trong tâm hồn mọi người, không trừ một ai. Nơi các đạo sĩ, những người sống theo lương tri, ánh sáng của ngôi sao được coi trọng hơn chính mạng sống họ: Ai lại không biết là mình có thể mất mạng khi hỏi: "vua người Do thái mới sinh ra hiện đang ở đâu? Chúng tôi đã nhận thấy ngôi sao của Ngươi ở đông phương và chúng tôi đến để triều bái Người”?! Các ông đã nói mà không sợ hãi, vì chết trên đường đi còn tốt hơn là sống mà không biết đi đâu.    
Nhưng sự tìm kiếm của lương tri cũng có lúc phải bất lực như các đạo sĩ  đã một lúc không còn thấy ngôi sao dẫn đường cho đến khi gặp được Lời Chúa – sự hội ngộ giữa lương tri và mạc khải – thì các ông thấy lại được con đường! Sau khi nghe Lời Chúa, họ lại lên đường, “và kìa ngôi sao họ xem thấy ở đông phương lại đi trước họ, mãi cho tới nơi và đậu lại trên chỗ Hài nhi ở”. Họ vui mừng quá đỗi khi thấy lại ngôi sao. Niềm vui của họ lúc đó đã là niềm vui của đức tin. Chính trong niềm vui của đức tin mà “họ đã quì gối xuống, sụp lạy Người”.
Vâng, chính trong đức tin mà mọi thao thức về thân phận con người đã được giải đáp thoả đáng, chính trong đức tin mà họ có được niềm vui và hạnh phúc thực sự của đời người, như lời thánh Augustinô đã nói: "Chúa đã dựng nên con cho Chúa nên tâm hồn con còn xao xuyến mãi cho đến khi được nghỉ an trong Chúa”.
Thế nhưng trong khi các đạo sĩ – lương tri tìm kiếm Thiên Chúa – có được niềm vui khi gặp được Chúa, thì vua Hêrôđê và cả Giêru-salem cùng với nhà vua đã bối rối. Họ ở ngay bên Lời Chúa nhưng không gặp được Chúa. Tại sao? Vì không tìm. “Chúa” của họ là chính họ: Họ cũng trưng dẫn Lời Chúa, nhưng chỉ những gì hợp ý họ. Họ không tìm ý Chúa trong đời mình, mà tìm ý mình trong Lời Chúa. 
Một hướng dẫn viên của nguyện đường Sixtine dẫn khách du lịch thưởng lãm một vài kiệt tác của Michelangelo, một phụ nữ người Mỹ có vẻ tự mãn và thạo đời đã càu nhàu: "Ôi dào! Tôi không thích chúng. Đúng là tôi không thích chúng – chúng không hề gợi cảm một chút nào đối với tôi!” Người hướng dẫn tỏ ra vừa kiên nhẫn, vừa khéo léo: "Thưa bà, cả bà và tôi đều không thể đánh giá những kiệt tác này, đúng hơn, chính chúng đánh giá chúng ta”.
Cũng thế, tại sao ánh sáng của ngôi sao làm cho các đạo sĩ “vui mừng quá đỗi” mà lại làm cho vua Hêrôđê và cả Giêru-salem cùng với nhà vua thành bối rối? Vì Đấng Cứu thế là ánh sáng đem lại niềm vui cho người ngay chính, và sự sợ hãi cho những ai thích sống trong bóng tối.
 Ngày Giáng sinh với nhiều niềm vui khác nhau rồi cũng sẽ qua, nhưng nơi ai TÌM VÀ GẶP ĐƯỢC CHÍNH TIN MỪNG, sẽ sáng mãi một ánh sáng có sức lôi kéo được các đạo sĩ và mục đồng của ngày hôm nay.
Thánh Phaolô dạy tôi: “anh em phải chiếu sáng như những vì sao trên vòm trời.” (Pl 2,15)
Ánh sáng ngôi sao đã làm cho các đạo sĩ vui mừng quá đỗi. Phần tôi, tôi có là niềm vui cho những người sống chung quanh?
Lm. HK
TN I     TN II     V - GS     C - PS     NGOẠI LỊCH